Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 333: Trong rương đồ vật

Ôn Luân thu lại ánh mắt đang nhìn mặt nước, khẽ gật đầu với Lục Cảnh, "Lục đại hiệp, chúng ta lại gặp mặt."
"Tưởng phu nhân, người mất không thể sống lại, dù thế nào người còn sống cũng phải cẩn thận mà sống, nếu không Tưởng đường chủ và nương tử vất vả nhiều năm như vậy gây dựng cơ nghiệp chẳng phải là sẽ uổng công cho người khác." Lục Cảnh nhìn bóng dáng có vẻ gầy gò trên cầu, như thể có thể theo gió mà đi bất cứ lúc nào, mở miệng khuyên nhủ.
Ôn Luân khẽ gật đầu, "Đa tạ Lục đại hiệp quan tâm, nhưng ta vừa rồi chỉ là nhớ lại chút chuyện xưa với... tiên phu, nhất thời không kiềm chế được, cũng không có ý nghĩ muốn phí hoài bản thân."
"Như vậy là tốt rồi."
Nói xong câu đó, Lục Cảnh bỗng lúng túng nhận ra hình như mình không còn gì để nói với Ôn Luân. Quan hệ giữa hai người bọn họ vốn chỉ hơn người xa lạ một chút, đêm nay lại gặp gỡ tình cờ, Lục Cảnh vì lo Ôn Luân đau lòng quá độ nghĩ quẩn nên tiện miệng khuyên nhủ một câu, nếu Ôn Luân không có ý định tự vẫn thì Lục Cảnh xem như đã xong nghĩa vụ của người qua đường.
Sau đó, hắn liền bắt đầu tính toán rời đi, nhưng cân nhắc đến cả hai người mới nói có ba câu, trực tiếp quay đầu đi ngay có vẻ hơi quá vô tình. Thế là Lục Cảnh và Ôn Luân cứ đứng im ở đó, cuối cùng vẫn là Ôn Luân nói trước, "Đa tạ Lục đại hiệp vì ta chủ trì công đạo, truy nã hung thủ giết hại tiên phu."
"À, Tưởng phu nhân không cần khách khí, giúp nương tử kỳ thực cũng là giúp chính ta, dù sao trước khi hung thủ bị bắt, nói một cách nghiêm túc thì những người ở điền trang chúng ta cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, hơn nữa Ôn đại nương còn hứa sẽ thưởng lớn cho người điều tra ra hung án trước, ta cũng không phải làm không công."
"Sao, Lục đại hiệp cũng thiếu tiền sao?"
"Ta không phải Kim Đa Đa, lúc nào cũng rất thiếu tiền."
"Lục đại hiệp ngược lại thật là thẳng thắn," Ôn Luân dừng một chút, rồi nói tiếp, "Vậy ta cũng chúc Lục đại hiệp sớm bắt được hung thủ, như vậy tiên phu cũng có thể nhắm mắt, nếu có gì cần ta giúp đỡ, Lục đại hiệp cứ mở lời."
Nghe Ôn Luân nói vậy, lòng Lục Cảnh khẽ động, "Ta thực sự có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Tưởng phu nhân." Ôn Luân là thê tử của Tưởng Lôi, có lẽ là người hiểu rõ Tưởng Lôi nhất trên đời, hơn nữa khác với Ôn Thanh Thanh, từ lúc Tưởng Lôi bắt đầu sáng lập Lôi Hỏa đường đến khi Lôi Hỏa đường phát triển được như ngày nay, Ôn Luân đều tham gia vào toàn bộ quá trình, không chỉ là thê tử mà còn là đối tác của Tưởng Lôi, chắc chắn biết không ít bí mật của Tưởng Lôi.
Tuy nhiên Lục Cảnh nghĩ ngợi, không hỏi chuyện cái rương ngay mà hỏi một vài vấn đề khác trước, "Tưởng phu nhân... có thể xác định thi thể người chết trong phòng chính là Tưởng đường chủ sao?" Sở dĩ Lục Cảnh nghĩ đến vấn đề này là do bị Lữ Khinh Hầu dẫn dắt, trước đây người sau từng nghi ngờ người dưới mặt nạ có phải Kim Đa Đa hay không. Thế nên Lục Cảnh khi đi tản bộ cũng đột nhiên nảy ra ý tưởng, việc hung thủ liều mình mang đầu của Tưởng Lôi đi, có phải là vì người chết trên giường căn bản không phải Tưởng Lôi? Nếu vậy thì hành động thừa thãi kia của hung thủ sẽ có lý giải hợp lý.
Nghe vậy, Ôn Luân nhìn Lục Cảnh thật sâu, rồi nói, "Ta cũng hy vọng người chết không phải là phu quân ta, đáng tiếc, vóc dáng, quần áo, tuổi tác của người đó đều giống phu quân ta, hơn nữa..." Ôn Luân dừng một chút rồi bổ sung, "Phu quân ta trước đây khi còn hành tẩu trên giang hồ, từng có lần cãi cọ với người khác, bị một kẻ không biết võ công chém trúng một đao vào vị trí bên sườn trái, chuyện này hắn luôn xem như vết nhơ, ngoài ta là người chung gối ra thì không ai khác biết cả."
Sau đó để che đi vết sẹo, hắn còn khắc lên một mảnh hổ ở đó, khi ta nhìn thấy hình xăm kia thì ta biết người nằm trên giường chính là hắn."
Lục Cảnh nhớ lại lúc mình kiểm tra thi thể, đúng là đã thấy hình xăm mảnh hổ ở sườn trái thi thể, nếu vậy thì người chết chính xác là Tưởng đường chủ. Thế là Lục Cảnh hỏi tiếp, "Kim Đa Đa nói trước khi chết, Tưởng đường chủ từng mời hắn vào phòng một lát, Tưởng phu nhân có biết vì chuyện gì không?"
Ôn Luân lắc đầu, "Ta không biết, mà nói thật, ta cũng không tin lắm, tiên phu... tính khí cổ quái, cả tâm trí đều dồn vào thuốc nổ, không thích giao thiệp với ai, chuyện này trong giới võ lâm đâu có gì bí mật, còn Kim lão bản thì lại là người nổi tiếng thần long thấy đầu không thấy đuôi."
"Tiên phu trước đây chưa từng quen biết Kim lão bản, lần này tuy cùng tới chúc thọ ngoại tổ mẫu, nhưng cả hai cũng không có giao lưu gì, ta còn không biết họ có nói chuyện với nhau chưa, bỗng nhiên tiên phu lại gọi Kim lão bản vào phòng mật đàm, đừng nói chuyện này có thật không, với tính cảnh giác của Kim lão bản, ta không nghĩ ông ta sẽ tùy tiện một mình đến gặp."
Lục Cảnh biết Ôn Luân nói không sai. Hắn từng chạm mặt Tưởng Lôi, biết vị Tưởng đường chủ này tính tự kỷ, còn Kim Đa Đa là một cao thủ nằm trong bảng Thiên Cơ, vì bảo toàn mạng nhỏ, nhiều năm qua ngay cả trước mặt vợ mình cũng không tháo mặt nạ, hiển nhiên là người cẩn thận. Cho nên hai người, một thì dường như không có lý do mời người kia, còn một thì dường như không phải người tùy tiện nhận lời. Chuyện này, nghĩ thế nào cũng thấy giống Kim Đa Đa đang nói dối.
Nhưng Lục Cảnh vẫn không từ bỏ, dừng một lát hắn nói tiếp, "Tưởng phu nhân thấy việc hai người họ gặp nhau có liên quan đến đồ vật trong cái rương không?"
"Cái gì?" Ôn Luân có vẻ không hiểu Lục Cảnh đang nói gì.
"À, cái rương trong phòng của Tưởng đường chủ," Lục Cảnh nói, "chính là cái ở cạnh giường ấy, nghe nha hoàn quét dọn nói Tưởng đường chủ rất coi trọng cái rương đó, không cho người khác lại gần."
"Nhưng chiều nay ta mở cái rương đó ra thì chỉ thấy trong đó có ít quần áo, với một ngàn hai trăm lượng bạc, giá trị của mấy thứ này hiển nhiên không đáng để Tưởng đường chủ coi trọng như vậy."
"Cho nên?" Ôn Luân bình thản hỏi, "Lục đại hiệp muốn nói gì?"
"Ta muốn nói dựa theo lời Tưởng phu nhân vừa nói, giữa Kim lão bản và Tưởng đường chủ không có oán thù, ta hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Kim lão bản sát hại Tưởng đường chủ, ông ta thậm chí còn không lấy phật nộ giá trị nhất của Tưởng đường chủ, giải thích duy nhất miễn cưỡng ta có thể nghĩ tới đó là do đồ vật trong cái rương."
"Lục đại hiệp nhạy bén thật, trong rương đó thật sự chỉ có ít bạc và quần áo thường ngày thôi." Ôn Luân nói, "Phu quân ta sở dĩ quan tâm đến cái rương đó là vì buổi tối khi ngủ, ông ấy sẽ để phật nộ ở bên trong."
"Vậy sao?" Lục Cảnh kinh ngạc.
"Thật có lỗi đã làm Lục đại hiệp thất vọng, nếu Lục đại hiệp muốn tìm hung thủ, chi bằng hãy suy nghĩ theo hướng khác đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận