Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 345: Cẩn thận thăm dò

Đám người im lặng tiêu hóa lời Lục Cảnh vừa nói, lần này thì ít người thắc mắc hơn hẳn.
Một lát sau Lữ Khinh Hầu mới mở miệng hỏi: "Vậy Tưởng phu nhân đóng vai gì trong chuyện này?"
"Ta biết Lữ trang chủ ngươi muốn hỏi gì," Lục Cảnh đáp, "Đúng vậy, kế hoạch của Tưởng đường chủ không thể nào, cũng không có cách nào giấu diếm được Tưởng phu nhân."
Thực tế thì cách nói của Lục Cảnh vẫn còn quá khách khí, ở đây không ai ngốc cả, đều biết Tưởng Lôi tuy là đường chủ Lôi Hỏa đường nhưng người đứng sau bày mưu tính kế vẫn luôn là Ôn Luân. Làm sao có thể nàng chỉ biết kế hoạch này, kế hoạch này vốn dĩ do nàng tạo ra mới đúng, có điều Tưởng Lôi đã chết rồi, nói chuyện này cũng chẳng có bằng chứng.
Lữ Khinh Hầu và mọi người không muốn tranh cãi về những chi tiết này, cũng không ngắt lời Lục Cảnh, chỉ im lặng chờ Lục Cảnh tiếp tục.
Lục Cảnh cũng không làm mọi người thất vọng, "Vậy nên, nếu Tưởng phu nhân có ý định giết Tưởng đường chủ, trong quá trình đó, nàng thừa sức ra tay giết chết Tưởng đường chủ, nhưng mà... nàng không phải hung thủ giết chết Tưởng đường chủ."
"Sao lại nói vậy? Lẽ nào Lục đại hiệp cho rằng vì trước đây Tưởng phu nhân không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, thậm chí với mẫu thân để gả cho Tưởng đường chủ, nên hai người có tình cảm sâu đậm không gì phá nổi, vì vậy mới loại trừ Tưởng phu nhân là hung thủ sao." Anh Quốc công hỏi.
"Đương nhiên không phải, tình cảm là thứ thay đổi theo thời gian, dù lúc trẻ có yêu nhau say đắm đến chết đi sống lại, thì cũng có thể bị thời gian làm phai nhạt hết thảy nhiệt tình, thậm chí hai người vốn yêu nhau cuối cùng trở mặt thành thù cũng chẳng phải chuyện lạ."
"Nhưng nếu Tưởng phu nhân là hung thủ, thì sau đó, đầu của Tưởng đường chủ không nên xuất hiện mới phải," Lục Cảnh giải thích.
"Giả sử Tưởng đường chủ bị Tưởng phu nhân giết, lựa chọn tốt nhất của nàng phải là làm theo kế hoạch ban đầu, đổ tội giết Tưởng đường chủ lên đầu Kim Đa Đa."
"Thực tế thì, cái xác không đầu trong phòng Tưởng đường chủ đã làm được điều này, sau đó việc ném đầu Tưởng đường chủ vào ao sen hoàn toàn là thừa thãi, mà còn gây ra rất nhiều rắc rối."
"Vì khi hạ táng, người ta nhất định phải đặt đầu và thân xác Tưởng đường chủ vào cùng nhau, mà cái xác đó là xác của người thế thân, cho dù Tưởng phu nhân không biết ai đã giết chồng nàng, nhưng nghĩ đến vết dao, cách ra tay hẳn phải có chút khác biệt với khi Tưởng đường chủ giết người thế thân."
"Nếu chỉ xem trên đầu thì có thể chưa thấy, nhưng nếu đặt chung đầu với xác thì khó đảm bảo người có tâm không phát hiện ra những chuyện mờ ám bên trong."
Lý Bất Phàm lúc này nghĩ ra điều gì, giật mình nói, "Vậy nên, Tưởng phu nhân không quay về chỗ ở, mà đến thẳng gian kho củi bên cạnh linh đường Tưởng đường chủ, giả bộ buồn khổ, muốn tuẫn táng theo Tưởng đường chủ. Nhưng thực chất là để phá hủy cái xác trong kho củi, để người ta không nhận ra vấn đề ở trên cổ."
"Thảo nào viên Phật nộ kia không giết chết được nàng, hẳn là nàng có thủ đoạn nào đó để giảm uy lực của Phật nộ khi nổ tung, nhưng... tại sao nàng lại phối hợp với hung thủ giết chồng mình?"
"Còn không phải vì tiền mà ra." Lục Cảnh lại thở dài.
"Với Tưởng phu nhân, từ lúc nhìn thấy đầu người thì nàng đã biết Tưởng đường chủ đã chết, chuyện này không thể nào thay đổi được, nhưng nếu như chuyện xác thế thân bị lộ ra, thì Kim Đa Đa sẽ không còn hiềm nghi."
"Như vậy, chẳng những nàng mất chồng, mà số tiền bồi thường kia cũng không lấy được, số nợ lớn trời ơi của Lôi Hỏa đường cũng không có cách nào trả, Tưởng phu nhân là người thông minh, nên lúc đó, tuy đau buồn nhưng nàng vẫn đưa ra quyết định lý trí nhất."
Lục Cảnh từng gặp Ôn Luân bên cầu gỗ ở ao hoa sen vào đêm "Tưởng Lôi" vừa chết, lúc đó phản ứng của Ôn Luân còn khiến Lục Cảnh thấy có chút kỳ quái, đối với một người phụ nữ vừa mất chồng thì nàng hơi quá mức bình tĩnh, trên mặt cũng không lộ vẻ đau buồn.
Nếu như nàng biết Tưởng Lôi chỉ giả chết, thì biểu hiện lúc đó của nàng là rất bình thường, nhưng đến sáng hôm sau, khi đầu của Tưởng Lôi được tìm thấy trong ao sen, Ôn Luân lại bị đả kích rất lớn, cả người đứng cũng không vững.
Vậy nên nàng thực sự là lúc đó mới biết tin Tưởng Lôi đã chết.
Về sau Lục Cảnh cũng cảm nhận được sự đau buồn rõ rệt trên người nàng, kể cả mấy câu nàng nói sau khi Lục Cảnh cứu nàng khỏi biển lửa, nàng chọn tuẫn tình là giả nhưng tình cảm của nàng với Tưởng Lôi rõ ràng là thật.
Có điều, vì tiền, nàng đành phải im lặng nuốt quả đắng này, thậm chí đến sáng hôm nay, nàng vẫn còn nghĩ cách cản Lục Cảnh tiếp cận căn mật thất kia.
Lục Cảnh nói một hồi cảm thấy hơi khát, tiện tay cầm một vò rượu trên giá, đánh rơi lớp niêm phong rồi uống vài ngụm.
Đợi hắn lau miệng xong, Lữ Khinh Hầu mới hỏi: "Vậy người giết Tưởng đường chủ là Du Văn Vũ Du đại hiệp sao, ừm, hắn nghiện cái gì đó, chắc giờ đang rất túng tiền, mà giết Tưởng đường chủ thì có thể được một triệu lượng bạc trắng."
"Ta không có giết Tưởng đường chủ!" Du Văn Vũ phát hiện mình lâm vào đường cùng liền trợn trừng mắt đỏ ngầu như máu nói.
Giờ phút này trông hắn như con thú tuyệt vọng bị nhốt, thỉnh thoảng gào thét khàn khàn.
Nhưng lời của kẻ nghiện thì có mấy ai tin, ánh mắt của đám người nhìn hắn đều lộ rõ vẻ đề phòng, thậm chí Lữ Khinh Hầu vừa hỏi xong đã ngầm vận công.
Hắn đã chuẩn bị khi Du Văn Vũ bỏ chạy sẽ xuất thủ tóm lấy người sau.
Nhưng không ngờ ngay sau đó Lục Cảnh lại khẽ gật đầu, "Ừm, ta tin ngươi."
Du Văn Vũ hoài nghi tai mình có vấn đề, cho đến khi Lục Cảnh nhắc lại lần nữa, "Ta tin ngươi không phải hung thủ giết Tưởng đường chủ."
Lữ Khinh Hầu hết sức ngạc nhiên, "Vậy hung thủ là ai?"
Lục Cảnh không trả lời ngay mà ngược lại nói: "Chúng ta nói về hung khí trước đi."
"Hung khí?"
"Đúng."
Trong vụ án Tưởng Lôi bị tập kích, điều kỳ lạ nhất chính là thanh hung khí kia.
Vì theo hồ sơ vụ án thì không tìm thấy thanh đao mỏng dùng để giết người và chém đầu, và sau này khi lục soát kỹ càng thì cũng không thấy bóng dáng thanh đao kia, lúc đó Lý Bất Phàm đã kết luận rằng thanh đao này chắc chắn là manh mối quan trọng, trên đó có khả năng lớn chứa thông tin liên quan đến thân phận hung thủ.
Vì chỉ có vậy hung thủ mới có thể giấu nó kỹ như thế.
Kết quả đêm qua tên thị nữ kia bị tập kích, quá trình rất là hoang đường, hơn nữa hung thủ còn nhét thanh hung khí mà Lý Bất Phàm tìm mãi không ra một cách dễ dàng trên mặt đất.
Đến khi Lý Bất Phàm nhặt được thì phát hiện thanh đao này khác rất xa so với dự đoán, trên đó căn bản không có thông tin quan trọng gì.
Vấn đề này đã làm Lý Bất Phàm đau đầu rất lâu, nghe Lục Cảnh nói vậy, hắn cũng tỉnh táo hẳn.
Sau đó Lục Cảnh không úp mở, gọn gàng dứt khoát nói, "Thanh đao, vốn dĩ là một vòng kế trong kế hoạch ban đầu của Tưởng đường chủ, để đổ tội cho Kim lão bản."
"Tưởng đường chủ đợi Kim lão bản bỏ trốn thì sẽ nhét thanh đao này vào bụi cỏ gần đó, như vậy có thể làm Kim lão bản càng thêm đáng ngờ là hung thủ, sở dĩ sau này chúng ta tìm kiếm mà không thấy là bởi vì... có người đã nhặt nó đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận