Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 18: Quần Anh Hội

Chương 18: Quần Anh Hội
Hai người dựa theo lời lão ngư ông nói, ra khỏi rừng cây liền đi về hướng đông. Khoảng cách 50 dặm không hề gần, nhưng Lục Cảnh và Hạ Hòe đều là cao thủ võ lâm, thi triển khinh công đi đường vẫn rất nhanh.
Bất quá trên đường đi Lục Cảnh chú ý một chi tiết nhỏ, đó là Hạ Hòe không sử dụng khinh thân thuật.
Khinh thân thuật là một trong số các tiểu pháp thuật mà người tu hành thường dùng nhất. Thi triển đơn giản, tiêu hao bí lực không nhiều, nhưng hiệu quả nổi bật. Khi đi đường, sử dụng nó chẳng những tăng nhanh tốc độ tiến lên, mà còn giảm bớt hao tổn nội lực một cách hữu hiệu.
Nhưng lần này Hạ Hòe lại không dùng pháp thuật này, nói cách khác, nàng cảm thấy dùng chút bí lực để đổi lấy việc tiết kiệm nội lực thì không đáng.
Lục Cảnh nghĩ ngợi một chút rồi nói, "Đã vậy... Khó khăn sao?"
"Cái gì?"
"Người tu hành muốn hấp thụ bí lực giữa t·h·i·ê·n địa."
"Chính ngươi không phải cũng là người tu hành sao, lẽ nào không cảm thấy sao, bí lực trong thế gian đang tăng tốc xói mòn, nếu như trước kia mọi người tu luyện mỗi ngày có thể tăng thêm một phần bí lực, vậy bây giờ muốn tăng thêm một phần bí lực, cần phải tu luyện đến ba ngày, đây là ở trong thư viện."
"Ở bên ngoài, muốn khôi phục bí lực càng thêm phiền phức." Hạ Hòe thở dài, "Cho nên mọi người hiện tại chỉ có thể dùng ít đi một chút, nếu không cần thiết thì không thi triển pháp thuật."
Nhưng ngược lại, đan dược giúp tăng tốc khôi phục bí lực gần đây cũng càng ngày càng quý, đan dược càng cao cấp, giá cả càng tăng cao, gấp 2-3 lần cũng không phải là chuyện lạ.
"Như vậy sao?"
Lục Cảnh gãi đầu, hắn thuộc loại vật cách điện với bí lực thuần túy, dù bí lực trong t·h·i·ê·n địa có biến hóa thế nào thì hắn đều không cảm giác được, hơn nữa thời gian gần đây hắn một mực bế quan chuyên tâm luyện công, nên đối với tình hình bây giờ không rõ lắm.
Mãi đến khi nghe Hạ Hòe nói, hắn mới ý thức được thời đại mạt pháp xem ra thật đã đến gần.
Cũng không biết đám người Ti Thiên Giám do Quách Thủ Hoài cầm đầu có chuẩn bị sẵn sàng chưa.
Chẳng lẽ đợi đến cuối cùng, tu hành giới thật sự chỉ còn lại một mình hắn là người tu hành thôi sao?
Lục Cảnh bỗng cảm thấy có chút đau cả trứng.
Kinh nghiệm lịch sử cho hắn biết, bất kỳ thứ gì quá hiếm đều không phải là chuyện tốt, huống hồ Lục Cảnh cũng không quên rằng vẫn còn một con rồng cần phải ứng phó.
Lúc trước hắn luôn tự an ủi mình rằng, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã có những người đứng đầu như Quách Thủ Hoài, Tô đề học, và Hoàng giám viện đứng ra chống đỡ.
Nhưng bây giờ rất có thể bọn họ đỡ rồi cuối cùng lại phát hiện Lục Cảnh trở thành người gánh chịu cao nhất.
Xem ra dạo gần đây vẫn là nên khiêm tốn một chút thì hơn. Lục Cảnh thầm nghĩ.
Rồi hắn thả chậm bước chân, cùng Hạ Hòe mất khoảng một canh giờ, cuối cùng đã đến địa điểm cách đó 50 dặm.
Đây là một bến đò nhỏ, thời gian trước vẫn còn rất náo nhiệt, người qua lại tấp nập gồm cả lữ khách thương nhân, thậm chí còn hình thành một chợ nhỏ.
Nhưng sau này thiên hạ hỗn loạn, thủy phỉ trên sông cũng nhiều, nơi này xem ra cũng bị ảnh hưởng, trở nên vắng vẻ hơn không ít.
Lục Cảnh tìm một quán trà nhỏ, gọi ấm trà, để Hạ Hòe điều tức nghỉ ngơi một chút.
Còn hắn thì rốt cuộc mở bức thư mà lão ngư ông giao cho.
Chỉ thấy trên thư... không có viết gì cả.
Lục Cảnh lật đi lật lại nhìn nhiều lần, xác thực là không có một chữ nào.
???
Quách Thủ Hoài có ý gì? Đang làm trò bí hiểm với hắn sao.
Mẹ nó, làm nhiệm vụ phiền nhất chính là loại gia hỏa cố làm ra vẻ huyền bí này.
Câu đố người không thể cút khỏi Gotham sao?
Thấy nhìn cứng rắn cũng không thể nào ra được gì, Lục Cảnh chỉ có thể nghĩ dùng các thủ đoạn khác để tìm ra lời giải, dùng lửa nướng? Dùng nước tưới? Hay là nhỏ chút máu lên?
Lúc này Hạ Hòe bên cạnh lên tiếng, "Hay là... thử dùng bí lực?"
"Có lý." Lục Cảnh kết động thủ quyết, thi triển một cái khinh thân thuật vào tờ giấy trắng kia, liền thấy tờ giấy khẽ động, tự mình gấp lại.
Nó gấp rất cẩn thận, mỗi góc đều rất khớp, cuối cùng biến thành một con ếch giấy, từ trên bàn nhảy lên tay Lục Cảnh.
Sau đó hướng về phía bến tàu há to miệng.
"Là cắt giấy thuật, thêm vào đó còn có chỉ đường thuật. Không hổ là Quách thiếu giám, ta không ngờ hai đạo pháp thuật này có thể dùng như vậy." Hạ Hòe mắt sáng lên, cảm thán nói.
"Ta càng hi vọng hắn có thể viết thành thành thật thật ra giấy địa điểm chúng ta sắp đến và người chúng ta sắp gặp." Lục Cảnh nói, "Hơn nữa hắn làm như vậy, là muốn giúp chúng ta thu hút sự chú ý sao?"
Tuy cái bến đò nhỏ này không náo nhiệt phồn hoa như trước, nhưng vẫn có không ít người qua lại, hai người lúc này lại ngồi ở quán trà lộ thiên ven đường.
Thấy một tờ giấy trắng tự xếp thành con ếch giấy, mấy người xung quanh lập tức tò mò dồn mắt qua.
Cũng may Lục Cảnh phản ứng nhanh, thấy vậy cầm cái chén không vừa uống trà xong đứng lên, tiến về phía họ.
Thế là mấy tên keo kiệt lập tức dời ánh mắt đi, giả bộ không thấy chuyện vừa rồi, rõ ràng là sợ Lục Cảnh đến tìm họ xin tiền thưởng.
Lục Cảnh đi một vòng, trong chén vẫn sạch trơn, thế là lại hằm hằm trở về.
Vì con ếch giấy đã chỉ đường, vậy kế tiếp hắn và Hạ Hòe khẳng định phải tiếp tục lên đường.
Thế là Lục Cảnh dùng nốt số tiền ít ỏi còn lại trên người, chuẩn bị tính tiền rời đi, đúng lúc này hắn nghe thấy trong cái chén không lại phát ra vài tiếng kêu leng keng.
Một người đàn ông trung niên đội mũ che tai, cao hơn bảy thước hướng Lục Cảnh và Hạ Hòe chắp tay nói, "Hai vị tay nghề thật giỏi, có thể nói cho ta ảo thuật vừa rồi làm thế nào được không?"
"Không thể." Lục Cảnh nói, "Đây là nghề cơm của chúng ta, nhưng dù sao cũng cảm ơn đồng bạc của ngươi, vừa hay để trả tiền trà nước."
Nói xong hắn đưa mắt ra hiệu với Hạ Hòe, hai người liền định rời đi.
Nhưng người đàn ông đội mũ che tai vẫn khăng khăng không buông, "Hai vị muốn đi đâu?"
"Ta không biết."
Người đàn ông đội mũ che tai cho rằng Lục Cảnh đang nói đùa, không để ý, chỉ nói, "Nếu các bằng hữu muốn đi thuyền về phương nam, có lẽ ta có thể cho các ngươi đi nhờ một đoạn, các ngươi cũng biết, gần đây kênh đào này cũng không được bình yên, đông người thì cũng an toàn hơn."
"Ngươi là chủ thuyền sao?" Lục Cảnh có chút bất ngờ.
"Không phải, ta là người của Quần Anh Hội, được các huynh đệ nâng đỡ, gọi ta một tiếng Bách nhị gia."
"Quần Anh Hội là gì, bang phái giang hồ sao?" Hạ Hòe hỏi, "Sao chưa từng nghe qua?"
"Không không không, Quần Anh Hội không có những cái chém chém giết giết trong giới võ lâm, thực tế thì chúng ta là một đám người làm xiếc đường phố, tụ họp cùng nhau, có thổi sáo, múa phách, tạp đóng vai, đá bóng, đô vật, chơi diều vân vân, thường đi khắp nơi biểu diễn kiếm ít tiền khổ cực, để có thể chiếu cố lẫn nhau nên đã lập hội."
"Ta vừa rồi thấy hai vị bằng hữu ảo thuật rất lợi hại, nên sinh ra ý muốn kết giao, mong hai vị xin đừng trách."
Bách nhị gia dừng một chút, rồi nói tiếp, "Tuy ta không phải chủ thuyền, nhưng Quần Anh Hội chúng ta xác thực đã thuê một con thuyền, chuẩn bị xuôi nam, hai vị nếu có dự định đi thuyền thì ngại gì đi chung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận