Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 203: Cũng rất thoải mái

Chương 203: Cũng Rất Thoải Mái Lục Cảnh hiện tại cảm thấy rất kỳ lạ.
Thứ mà Vương Uyển gọi là hư quỷ, khí thế hùng hổ xông thẳng vào thượng đan điền của hắn, sau đó... liền bắt đầu xoay vòng trong cái thượng đan điền trống rỗng của hắn.
Mà Lục Cảnh sau khi nghe Vương Uyển nói về thủ đoạn khống chế tu sĩ của hư quỷ, mới suy đoán ra con hư quỷ trong đan điền của mình hẳn là đang tìm bí đỉnh của hắn.
Tu sĩ ai cũng có bí đỉnh, cái gọi là trúc cơ chính là quá trình lập đỉnh khai hỏa, chỉ có có bí đỉnh, tu sĩ mới có thể tu luyện, biến đổi bí lực giữa trời đất để bản thân sử dụng.
Nhưng vấn đề là Lục Cảnh không phải tu sĩ, hắn chỉ là một người bình thường hoàn toàn chưa từng bước vào con đường tu hành, cũng là đệ tử đầu tiên trong thư viện không tu luyện bí lực.
Cho nên dù hư quỷ có tìm đến nát đầu, cũng không thể tìm thấy bí đỉnh trong thượng đan điền của hắn.
Thực tế thì sau khi xoay vài vòng, hư quỷ cũng cảm thấy nơi này dường như có chút quá vắng vẻ.
Để một lần vất vả cả đời nhàn nhã giải quyết triệt để uy hiếp của bí lực, Lục Cảnh nhẫn tâm dứt khoát dọn sạch cái hư vô trong thượng đan điền của mình.
Nên bây giờ mức độ sạch sẽ trong thượng đan điền của Lục Cảnh quả thực có thể so với phòng bệnh vô trùng.
Ngoài con hư quỷ vừa chui vào, cũng chỉ còn lại giọt Thiên Nhất Sinh Thủy vẫn chưa hoàn toàn tiêu hao hết và một khối nhỏ hư vô chi khí cuối cùng.
Hư quỷ xem như kỳ vật sinh ra từ trong t·ự t·ử m·ấ·t, rất ghét cỗ sinh cơ bừng bừng toát ra từ Thiên Nhất Sinh Thủy.
Nó đã không tìm thấy bí đỉnh, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào bản năng hành động, coi giọt Thiên Nhất Sinh Thủy kia là đối thủ của mình, muốn tiêu diệt đối phương trước.
Thế là hư quỷ không ngừng lao thẳng tới Thiên Nhất Sinh Thủy.
Kết quả vừa chạm vào Thiên Nhất Sinh Thủy, nó liền không nhịn được phát ra một tiếng rú thảm, vội vàng lùi lại phía sau, thậm chí còn nhanh hơn lúc đến.
Chỉ là sau khi lùi về một bên, thân ảnh vốn đã có chút mờ ảo của hư quỷ bây giờ nhìn lại càng thêm trong suốt.
Tuy nhiên, Thiên Nhất Sinh Thủy cũng chẳng khá hơn là bao, bị hư quỷ đụng phải trực tiếp biến mất một phần năm.
Hư quỷ thấy vậy thì tinh thần chấn động, cảm giác trên người dường như không đau lắm, nghĩ lại thêm bốn lần nữa, hẳn là có thể đuổi thứ đáng ghét này đi hoàn toàn.
Thế là nó tranh thủ thở một lát, rồi lại lao vào.
Kết quả cắn răng đụng bốn lần nữa, thân thể hư quỷ gần như muốn trở nên trong suốt hoàn toàn, còn giọt Thiên Nhất Sinh Thủy vẫn còn ở đó, chỉ là kích thước so với trước đó cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Hư quỷ dường như có chút khó hiểu, không biết tại sao, mình đã đụng bốn lần rồi mà sao cái thứ đáng ghét kia vẫn còn ở đây?
Với trình độ trí lực của hư quỷ, đương nhiên không thể nghĩ ra được mỗi lần nó đụng vào thì lực lượng sẽ suy yếu đi mấy phần, nên về sau uy lực va chạm càng lúc càng giảm, vì thế làm sao có thể chỉ đụng năm lần mà đã tiêu hao hết sạch giọt Thiên Nhất Sinh Thủy kia được.
Nhưng hư quỷ lại chú ý đến một chuyện khác, đó là sau năm lần va chạm, trong đan điền trống rỗng của Lục Cảnh lại sinh ra một loại vật khác.
Đó là loại khí hoàn toàn mới hình thành do tử khí trên người hư quỷ và sinh khí bừng bừng trong Thiên Nhất Sinh Thủy giao hòa với nhau.
Không ai ngờ được là loại khí không có gì nổi bật này, vừa xuất hiện đã khiến thượng đan điền của Lục Cảnh rung động dữ dội.
Mà mảnh hư vô chi khí cuối cùng vốn không có cảm giác tồn tại cũng tự góp vui, bay vào bên trong loại khí mới đó.
Hư quỷ tựa như nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sắp trong suốt hoàn toàn ánh lên một tia vui mừng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nó thấy đạo khí mới sinh lại trở nên bất ổn, bởi vì Thiên Nhất Sinh Thủy ở gần đó đang cố gắng tách đạo khí kia ra lần nữa.
Hư quỷ ý thức được chuyện gì đang xảy ra trong thượng đan điền của Lục Cảnh, đương nhiên sẽ không cho phép Thiên Nhất Sinh Thủy quấy rối vào lúc này, thế là không chút do dự lao tới lần nữa.
Mỗi khi hư quỷ chạm vào Thiên Nhất Sinh Thủy, đạo khí kia lại trở nên càng ngưng thực hùng tráng hơn, sự vui mừng trong mắt hư quỷ cũng càng thêm nồng đậm.
Nhưng vì vui sướng làm cho hôn mê đầu óc, hư quỷ dường như đã quên mất nguy hiểm thân thể của mình đang ngày càng trong suốt.
Khi đạo khí kia hoàn toàn ổn định, cùng hư vô chi khí bên trong giao hòa lẫn nhau, hư quỷ cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng, trở nên hoàn toàn trong suốt, cuối cùng cùng với điểm cuối cùng còn lại của Thiên Nhất Sinh Thủy bị hút vào trong đạo khí đoàn kia, hóa thành hai đám lửa.
Mà Lục Cảnh thì cảm thấy mình đang tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Rõ ràng từng chữ Vương Uyển nói đều truyền vào tai hắn, mắt hắn có thể thấy cảnh tượng trước mắt, mũi có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt của Vương Uyển.
Nhưng ý thức của hắn tựa như bị rút ra khỏi thân thể, trôi nổi giữa trời đất, không nghĩ ngợi, không vướng bận.
Lúc đầu Lục Cảnh còn tưởng rằng đây là con hư quỷ vừa xông vào đan điền giở trò.
Bởi vì Vương Uyển từng nói con hư quỷ sẽ cướp đi bí đỉnh của hắn, tiếp quản hết thảy bí lực trong thân thể hắn, sau đó dùng bí lực này phong bế nguyên thần của hắn và sự liên hệ với thân thể.
Nhưng Lục Cảnh nghĩ lại, mình hình như không có bí đỉnh.
Tuy nhiên chuyện này cũng không quan trọng.
Hắn hiện tại đang cảm thấy sảng khoái, không phải vì Vương Uyển đã cưỡi lên người hắn, trên thực tế, Lục Cảnh hiện tại đang cảm nhận được một loại thoải mái hoàn toàn thoát ly khỏi những thú vui cấp thấp, giống như bạn đang ở dưới bầu trời đêm đầy sao, ngước nhìn vũ trụ, cảm nhận được sự rung động và vẻ đẹp diệu kỳ khó mà dùng lời diễn tả.
Vào khoảnh khắc đó, Lục Cảnh bất giác nghĩ đến hai vị Viễn Cổ đại thần Nữ Oa và Bàn Cổ, dường như đã có chút lý giải được niềm vui sáng tạo của họ.
Khoảnh khắc này rất dài, như trải qua cả một sự vĩnh hằng, nhưng cũng lại rất ngắn, tựa như chỉ trong chớp mắt.
Cuối cùng thì Lục Cảnh vẫn đánh giá ra khoảnh khắc này đích thực rất ngắn khi nhìn thấy Vương Uyển đang cố duỗi tay lên, đại khái là trôi qua vài nhịp thở.
Mà ý thức đang trôi nổi giữa trời đất của hắn cũng một lần nữa trở lại trong thân thể của mình.
Vương Uyển vẫn đang tham lam vuốt ve gương mặt Lục Cảnh, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên cảm thấy gì đó, mặt càng đỏ hơn, nhưng nàng còn chưa kịp thưởng thức mùi vị kỳ diệu, liền bị sự hoảng sợ tiếp theo bao trùm.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, ta không có hứng thú gì với ngươi." Lục Cảnh mở miệng nói, đồng thời ra tay nhanh như điện, liên tiếp điểm trúng vài huyệt đạo của Vương Uyển, khiến nàng không thể động đậy được nữa.
Mà vẻ sợ hãi trong mắt Vương Uyển càng trở nên mãnh liệt, dường như muốn trào ra khỏi con ngươi.
Nàng run rẩy nói: "Tại sao, tại sao... Ngươi không bị hư quỷ khống chế? Không, không, điều này không thể nào, không thể nào, ta nhất định đang gặp ác mộng, không ai có thể chống lại hư quỷ... Sai Nhi, Sai Nhi con ở đâu? Đừng có đùa với mẹ như vậy, có được không?"
Đến cuối cùng, giọng của Vương Uyển gần như muốn khóc.
Nhưng khi nhớ lại những chuyện nàng đã làm trước đây, Lục Cảnh không có nổi nửa phần thương xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận