Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 496: Kéo da hổ

Tề Văn Nhân không nghĩ ra La trưởng sử có lý do gì mà lại bằng lòng đi theo bọn họ chạy đến Thạch Châu, nơi thuộc địa bàn của cấp trên hắn mà mạo hiểm. Dù sao, hắn vừa mới bị Đồng thổ tù đuổi ra khỏi đó không bao lâu. Chuyện này xem ra là nể tình hắn đã phục vụ cho Đồng thổ tù nhiều năm, cũng cân nhắc đến việc hắn đã ở bên Đồng thổ tù nhiều năm, nắm giữ không ít bí mật, nếu quay lại thì không chừng Đồng thổ tù sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng điều khiến Tề Văn Nhân không ngờ tới là, Lục Cảnh chỉ dùng chưa tới một nén nhang đã mang La trưởng sử về đến nơi trọ của hắn. Mà người đi cùng còn có cả con gái của La trưởng sử, La Oanh Oanh. "Nhận biết một chút đi, An Thạch." Lục Cảnh chỉ vào Tề Văn Nhân đang ngạc nhiên, sau đó lại chỉ La trưởng sử, "Đây là La trưởng sử." "Ta biết ngươi," Tề Văn Nhân nói, "Lần trước tới phủ ngươi, ta thấy ngươi đang ở thư phòng uống rượu thở dài." "..." Lục Cảnh ho khan hai tiếng, nhắc nhở Tề Văn Nhân rằng nhà người ta dù không đề phòng, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy. Tề Văn Nhân lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời, vẻ mặt có chút lúng túng. Ngược lại, La trưởng sử có lẽ vì đã lăn lộn ở quan trường lâu năm, đủ thứ chuyện ly kỳ quái đản đều đã gặp nên không mấy ngạc nhiên, cười ha hả chủ động cho qua chuyện này. Tề Văn Nhân thì bắt đầu lo lắng về việc sáng mai ra khỏi thành. Bởi vì La trưởng sử và con gái là người thường nên theo quy định của Ti Thiên Giám, hắn và Lục Cảnh không thể dùng 【giếng】 để di chuyển nữa, mà phải thành thật đi đường. Có người đêm khuya xông vào phủ tướng quân, ở Lương Thành xem như chuyện rất nghiêm trọng, Tề Văn Nhân vừa ở cửa sổ nhìn xuống liền thấy mấy đội tuần tra lính đang đi qua. Cũng may đám lính đó tạm thời chưa vào cửa hàng điều tra, nhưng không loại trừ khả năng chúng định mai phục ở ngoài thành để chờ bọn họ. Nhưng La trưởng sử sau khi nghe lời Tề Văn Nhân thì có vẻ không hề lo lắng, ngược lại còn an ủi Tề Văn Nhân, "An Thạch tiên sinh nghĩ nhiều rồi, theo như ta biết về Nhạc tướng quân thì ngày mai ra khỏi thành sẽ không có phiền phức gì." "Tại sao, hắn không tức giận vì bị ném cá à?" "Sinh khí thì nhất định là có, nhưng mà tối nay Phùng đại hiệp một mình đánh tan đám người bảo vệ ở phủ tướng quân, còn làm bị thương cả cao thủ trong đó nữa." Cao thủ tuyệt đỉnh như vậy thì ai cũng không muốn gây sự, hao tài tốn của không nói còn phải luôn đề phòng người ta trả thù, huống chi chuyện này cũng chỉ là ném cá thôi, Nhạc Thiếu Bạch không ngốc thì cũng không làm ầm ĩ bắt các ngươi làm gì, nhiều nhất là làm cho có thôi, hắn chỉ muốn các ngươi sớm rời khỏi Lương Thành là được." La trưởng sử quanh năm phục vụ dưới trướng Đồng thổ tù, đối với suy nghĩ của mấy nhân vật lớn nắm bắt rất chuẩn xác. Sáng sớm hôm sau, bốn người ra khỏi thành quả nhiên không gặp phải trở ngại gì. Vì chiến tranh mà xe ngựa ở Lương Châu không còn hoạt động nữa, nhưng vì tiền thưởng nên vẫn có người liều mạng, Lục Cảnh chi 100 lượng bạc trắng, mua luôn xe và người kéo, sau đó bốn người cùng ngồi xe hướng Thạch Châu đi. Trên đường đi, bọn họ gặp phải thổ phỉ cướp đường, gặp cả đám tàn quân bại trận, nhưng đa phần vừa dứt lời thoại thì đã bị Lục Cảnh động thủ giải quyết. Những lúc không cần động thủ thì Lục Cảnh sẽ ở trên xe tiếp tục luyện Ngự Kiếm Thuật, tiêu hao bí lực, thỉnh thoảng lại nhìn Tề Văn Nhân mày mò với mấy dụng cụ của hắn. Mấy thứ của Tề Văn Nhân thế mà có cả một rương lớn, nhìn đủ loại đồ, nào là đo nồng độ bí lực, nào là giám sát dao động bí lực, thậm chí còn có cả viên hạt châu che giấu pháp thuật... Chỉ là vì có hai cha con La trưởng sử ở đây, nên Lục Cảnh cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao thì Tề Văn Nhân vẫn luôn nói với bên ngoài rằng mình là nhà khoa học về động thực vật, chuyên sưu tập nghiên cứu những vật kỳ lạ khắp nơi. Khoảng 8 ngày sau, bốn người bọn họ rốt cuộc cũng vào địa phận của Đồng thổ tù. Hiện tại ở Thạch Châu, dù quân biên đã giành lại được một vài thành trấn nhưng ba huyện thành lớn nhất vẫn bị Đồng thổ tù nắm giữ. Hắn dùng biện pháp rất thô bạo nhưng hiệu quả, chính là đuổi phần lớn người Trần trong thành ra ngoài, rồi dùng tài phú cướp được của họ để thưởng cho quân lính và tộc nhân của mình. Ngoài ra hắn còn lôi kéo người thuộc hai tộc chiếm đông thứ 3 và 4 ở Thạch Châu là tộc Hạng và tộc Hắc Thạch, hình thành một liên minh khá vững chắc. Vì vậy, những người Trần còn lại hoặc các tộc nhỏ khác dù không hài lòng với sự thống trị của Đồng thổ tù thì cũng không thể gây sóng gió gì. Nhìn ra ngoài cửa sổ những người tộc Sân đang diễu võ giương oai, La trưởng sử cảm khái nói, "Trước kia khi ba châu Tây Bắc chưa nổi loạn thì những người tộc Sân đa phần vẫn an phận, rất nhiều người còn tự nhận mình là người Trần, hơn nữa rất tự hào, những nhà giàu sang quyền quý càng thi nhau học chữ và ngôn ngữ của chúng ta, còn thông gia với chúng ta nữa." Càng về sau, ngoài vài điểm khác biệt nhỏ về hình thức thì hai bên gần như không còn gì khác biệt, nhưng hiện tại Đồng thổ tù dùng chuyện ma quỷ như kiến quốc mà mê hoặc bọn họ, lại đem một phần tiền cướp được từ người Trần chia cho thuộc hạ, đã làm lòng tham của họ trỗi dậy." "Trong lòng bọn họ đã nổi lên một ngọn lửa lớn, dù loạn này có dẹp xong, muốn quay lại như trước kia, e rằng cũng rất khó." Lục Cảnh và Tề Văn Nhân chưa kịp nói gì, La Oanh Oanh lại đột nhiên lên tiếng, "Chỉ cần xuất hiện lại một vị hùng chủ như thái tổ là có thể đánh bại hết bọn chúng!" "Hùng chủ đâu dễ xuất hiện vậy," La trưởng sử lắc đầu, "Hiện tại triều Trần như một cái nhà dột vậy, tứ phía đều rỉ nước, không ít người như Nhạc Thiếu Bạch đang nhìn vào căn nhà này, xem lúc nào nó sụp đổ thôi, nhưng ta xem những anh hùng thiên hạ bây giờ vẫn chưa thấy ai có bản lĩnh trùng chỉnh giang sơn." Vừa nói La trưởng sử vừa vô tình hữu ý liếc về phía Lục Cảnh, kết quả lại thấy hắn vẫn bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi xe ngựa đi thêm một đoạn nữa, bị một đám người tộc Sân chặn lại. La trưởng sử thấy Lục Cảnh mở mắt, chuẩn bị xuống xe thì chủ động đề nghị, "Hay lần này ta thử xem?" "Cũng được thôi," Lục Cảnh gật đầu, "Nếu không được thì gọi ta." "Được." La trưởng sử tuy đáp ứng nhưng vẻ mặt vẫn rất tự tin, đi xuống xe ngựa dùng tiếng Sân nói chuyện với nhóm người đó vài câu, rồi liền thấy mặt của bọn họ lộ vẻ nghi hoặc. Nhìn La trưởng sử trên dưới hai lượt, rồi lại nhìn xe ngựa, làm lễ rồi vội vàng rời đi. Đợi bọn chúng đi rồi Tề Văn Nhân thò đầu ra hỏi, "Ngươi vừa nãy có tiết lộ thân phận của ngươi à?" "Không có," La trưởng sử lắc đầu, "Ta đã bị Đồng thổ tù đuổi ra khỏi Thạch Châu rồi, cái mặt này đương nhiên không còn tác dụng nữa, nhưng mà ta ở Thạch Châu nhiều năm, quen biết rất nhiều, mượn da hổ của người khác ra oai một chút vẫn không vấn đề gì, chỉ cần ta nói đủ thật thì dựa vào thân phận của người đó bọn họ cũng không dám đi xác minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận