Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 22: Mệt nhất việc xấu

Chương 22: Mệt nhất là làm người tốt
Lục Cảnh phát hiện quả nhiên vẫn là bị đánh hao tổn nội lực nhanh nhất. Hắn vừa rồi mải suy nghĩ nửa ngày, nào là chạy cự li dài, nào là đánh quyền, kết quả nội lực trong đan điền cơ bản không hao hụt là bao, còn không bằng cô nương bán hoa kia vung vẩy vài vòng. Đương nhiên lồng ngực của hắn hiện tại cũng đau nhức vô cùng, vòng vàng kia so nắm đấm còn cứng hơn nhiều, hơn nữa đừng thấy cô nương bán hoa người thì trắng trẻo, tay chân khẳng khiu, một đòn đánh xuống vừa nhanh vừa hiểm, trực tiếp xoay tròn vỗ xuống, vòng vàng mang theo khí lãng thậm chí thổi bay cả lá rụng trên mặt đất. Nếu không phải nội lực trong cơ thể Lục Cảnh kịp thời tràn đến, hắn đoán chừng mình lần này đã thành công hợp thể với chiếc vòng vàng kia rồi. Trên thực tế, Lục Cảnh thậm chí hoài nghi nếu đặt vào mười ngày trước, số nội lực kia trong đan điền của hắn có thể ngăn cản được một kích này không, bởi vì trước mắt, thực lực của cô nương bán hoa này đã vượt xa Tần tiểu đầu và Phương Tử Kinh, đích thị là một cao thủ tam lưu. Đáng tiếc, hôm nay nàng ta gặp phải Lục Cảnh phiên bản 2.0.
Mười ngày, đối với những người trong võ lâm, nội lực tăng trưởng có thể xem như không đáng kể, nhưng với Lục Cảnh, mười ngày đã đủ để hắn lột xác hoàn toàn. Hiện giờ chiêu thức ngực tiếp trọng kích tự nhiên cũng tăng thêm một bậc uy lực. Đầu của cô nương bán hoa lúc này cũng đơ ra, "Ta bị đánh trúng sao? Lúc nào? Không đúng, rõ ràng là ta đánh trúng hắn mà!" Nhưng xét về kết quả, thì đúng là ta bị đánh trúng. Nàng ta vừa thổ huyết vừa chìm sâu vào suy nghĩ triết học.
Trong lúc nguy cấp, Lục Cảnh lại chưa từng có quyết đoán đến vậy, hắn biết rõ lần phản kích này chưa chắc đã khiến cô nương bán hoa mất hết sức chiến đấu, hơn nữa một chiêu này của hắn cũng chỉ có tác dụng lần đầu, một khi cô nương bán hoa kịp phản ứng, dùng thân pháp quỷ mị vừa rồi bao vây đánh du kích, thì hắn ngoài chờ chết ra, thật sự không có con đường nào khác. Do vậy, Lục Cảnh bất chấp đau đớn ở ngực, lại dồn nội lực xuống hai chân, rồi nhanh chóng đuổi kịp cô nương bán hoa đang bay ra ngoài. Không đợi đối phương đứng dậy, Lục Cảnh đã lập tức nhảy tới, ngồi lên thắt lưng của cô nương bán hoa, sau đó hai tay một cái bóp lấy cổ cô nương bán hoa, tay còn lại thì ấn vào lồng ngực nàng ta, đè nàng ta xuống đất.
Cô nương bán hoa cũng trợn tròn mắt. Đây là cái loại phương pháp đánh nhau gì vậy? Không có chiêu thức võ công, chẳng khác nào thôn phụ đánh nhau, vấn đề là Lục Cảnh cũng chưa tước đoạt vũ khí trên tay nàng, tay còn lại đã chĩa thẳng vào lồng ngực nàng. Lẽ nào nói mình nhìn nhầm, tên này thực ra là một tên sắc quỷ đói? Không để ý tới sống chết, chỉ muốn tranh thủ chút tiện nghi của nàng trước khi chết sao? Vừa nghĩ vậy, cô nương bán hoa vô thức bắt đầu phản kích, nhưng khi nàng ta vung vòng vàng trong tay ra, lại chợt nhớ tới điều gì, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch. Đáng tiếc, khi nàng kịp phản ứng thì đã muộn, vòng vàng lại đánh trúng Lục Cảnh, và cô nương bán hoa cảm thấy có một luồng nội lực nữa tiến vào cơ thể, làm cho nội thương của nàng càng thêm nặng!
Lúc này nàng ta mới hoàn toàn hoảng sợ, hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng biết rõ đánh Lục Cảnh chỉ làm vết thương của mình thêm nặng, nhưng bị thúc đẩy bởi dục vọng sống còn, nàng vẫn cứ bản năng dùng vòng vàng và nắm đấm không ngừng đánh vào người Lục Cảnh. Giống như người đang chết đuối, liều mạng níu lấy mọi thứ, nhưng không ngờ những thứ đó chỉ làm nàng ta chìm nhanh hơn...
Trong miếu Bồ Tát, đạo sĩ xem bói lấy ra một chiếc ngân châm, đâm vào huyệt Bách Hội trên đầu của nữ tử váy đỏ, nhẹ nhàng xoay hai vòng rồi rút châm ra. Mí mắt của nữ tử váy đỏ hơi giật một chút, sau đó mở mắt. Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt nàng ta là gương mặt u ám của người nặn đồ chơi bằng đường, "Hạ nữ hiệp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Họ Hạ nghe vậy há miệng, như muốn phun một bãi nước bọt vào mặt người nặn đồ chơi bằng đường, nhưng bị người nọ nhanh tay tháo cằm xuống trước. "Hồ mỗ khác với thất đệ của ta, chưa từng là người thương hoa tiếc ngọc." người nặn đồ chơi bằng đường thản nhiên nói, "Hạ nữ hiệp đã rơi vào tay chúng ta, hẳn biết rõ mình không có đường sống, nhưng nàng có từng nghĩ, trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết." Nói rồi hắn liếc mắt ra hiệu với đồ tể bán thịt heo, kẻ kia cười hắc hắc, bỏ dao mổ heo xuống, giơ bàn tay to như quạt hương bồ, kéo một mảng váy của họ Hạ.
Họ Hạ trong mắt vừa sợ vừa giận. Người nặn đồ chơi bằng đường đưa tay ra, lại khép cằm nàng ta lại, "Cho nên, ta vẫn mong Hạ nữ hiệp phối hợp tốt với chúng ta, ta có thể cam đoan với nàng, chỉ cần chúng ta hỏi xong chuyện muốn hỏi, sẽ lập tức giết nàng, tuyệt không làm chuyện gì khác."
"Uổng các ngươi còn được gọi là Thập Yêu Phong Trần Thất Hiệp, hóa ra cũng chỉ là lũ mặt người dạ thú, cặn bã bại hoại," họ Hạ căm hận nói, "Đáng hận, người đời vẫn còn bị các ngươi làm cho mờ mắt." Người nặn đồ chơi bằng đường lắc đầu, "Lời này của Hạ nữ hiệp sai rồi, xin hỏi, nàng từng làm được chuyện tốt nào chưa? Ta nói không phải cái kiểu vừa mới ra sư môn còn tâm huyết dâng trào đi hành hiệp trượng nghĩa, mà là kiểu mười năm như một, luôn để chữ hiệp lên đầu, khiến ai cũng phải tán thưởng là hiệp can nghĩa đảm."
Nói đến đây, hắn đột nhiên thở dài, "Cái này thật là, mẹ nó không phải là người nên làm, nghĩ thử xem, bất kể nàng đi tới đâu, mọi người đều biết nàng là đại hiệp, nên đều sẽ nhìn nàng với ánh mắt của một đại hiệp, nàng có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
"Ta sẽ được người kính ngưỡng?"
"Không," đạo sĩ bên cạnh bỗng cười khổ, "Ý nghĩa là nàng một đời này coi như hủy rồi, một lỗi nhỏ cũng không thể phạm, phải luôn duy trì chuẩn mực đạo đức cao nhất, tức là mọi người sẽ dán mắt vào nàng, xem nàng có chỗ nào làm không đúng không, đây tuyệt đối là việc mệt mỏi nhất thiên hạ."
Lúc này, ông lão cần câu cũng lên tiếng, "Trong thôn có hai nhà giàu, Vương tài chủ thích làm việc thiện, là người nổi tiếng khắp vùng, còn Trương tài chủ thì keo kiệt, bòn từng xu, một ngày nọ có một người đói da bọc xương đi qua cửa hai người bọn họ, kết quả Vương tài chủ không mở cửa, còn Trương tài chủ thì cho người nhà đem cho người đó một chiếc bánh bao." Đến hôm sau, cả thôn nháo nhào lên, dân làng đồng loạt mắng Vương tài chủ là ngụy quân tử, vốn dĩ không thực lòng giúp người, còn Trương tài chủ dù keo kiệt, nhưng đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đó lại có một tấm lòng Bồ Tát, hỏi chuyện này ai có thể phân giải rõ phải trái được chứ.”
Hạ nữ tử nghe vậy im lặng, một lúc sau mới nói: "Đó không phải lý do để các ngươi làm điều ác."
"Nàng nói đúng," người nặn đồ chơi bằng đường tiếp lời, "Nhưng chúng ta cũng là người, cũng là con người bằng xương bằng thịt. Tuy ngày thường ta luôn cho người đời thấy mặt tốt, không có nghĩa là trong lòng ta không có bóng tối, nhất là khi nàng càng ở dưới ánh mặt trời lâu, phần đen tối bị đè nén càng muốn trỗi dậy, cần một khoảng thời gian để ta xả nó ra một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận