Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 285: Chim đầu đàn

"Việc này đơn giản thôi, bảo những người kia nhường chỗ ngồi là được!" Chu Hiệt buột miệng nói, nhưng nói được nửa chừng thì hắn cũng nghĩ ra điều gì đó, liếc nhìn vị trí của đám người ti thiên giám.
Dạ Nha thì đã mỉm cười nói, "Đa tạ quan gia."
Nói xong hắn nhận lấy bộ y phục do cung nữ mặt đỏ đưa tới, không hề kiêng dè ai cả, thoải mái mặc vào người mình.
Thân hình hắn so với Chu Hiệt thấp bé gầy guộc hơn không ít, nên quần áo của Chu Hiệt mặc lên người hắn trông có vẻ hơi lụng thụng, vạt áo trực tiếp kéo trên mặt đất, bộ thường phục mà lại bị hắn mặc thành trường bào.
Thấy cảnh này, Chu Hiệt cũng không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác trìu mến, đang muốn sai người lấy cho hắn một bộ nhỏ hơn chút nữa thì không ngờ Dạ Nha đã lại thi lễ với hắn một cái, rồi quay đầu đi về phía Rừng Quan.
Nhưng hắn còn chưa đến trước mặt Rừng Quan, liền nghe trong điện có tiếng nói vang lên, "Đối phó những tiểu nhân vật này, sao lại cần các vị tiên sư ra tay."
Người nói chuyện có một đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, quần áo trên người hắn dù có hơi rách rưới nhưng hai bàn tay lại cực kỳ sạch sẽ, mười ngón tay đều được cắt tỉa móng cẩn thận.
Hắn cung kính hành lễ với Chu Hiệt, "Thảo dân Kỳ Hưu, muốn lấy lại binh khí đã gửi chỗ quan gia dùng một lát, thảo dân đảm bảo tuyệt không đả thương người."
"Làm càn!" Bọn hộ vệ nhao nhao quát lớn.
Nhưng Chu Hiệt do dự một chút, vẫn gật đầu nói, "Cũng được, nhưng binh khí của các ngươi đều ở Tuyên Đức môn, đi đi về về sẽ mất chút thời gian."
"Không quan trọng, ta đi là được, rất nhanh có thể quay lại." Hỏa Hành Tôn cười hắc hắc, rồi nhảy vào trong ngọn lửa, nhưng chỉ trong mấy hơi thở hắn đã nhảy ra từ trong ngọn lửa.
Trong ngực ôm 6 thanh kiếm, miệng vẫn lẩm bẩm, "Khá lắm, mấy thanh kiếm này đều của ngươi à!"
"Làm phiền tiên trưởng, kiếm của ta quá nhanh, một thanh không đủ dùng."
Kỳ Hưu cảm ơn Hỏa Hành Tôn, nhận lấy 6 thanh kiếm dài ngắn khác nhau từ tay hắn, treo chúng lần lượt ở bên hông, sau lưng và trước ngực.
Sau đó chỉnh lý lại sơ qua, lúc này mới cất bước đi vào đại điện.
Dạ Nha đứng một bên thấy có người đứng ra thay bọn họ, cũng dừng bước, đứng một bên xem náo nhiệt.
Hắn biết Kỳ Hưu là muốn mượn cơ hội làm vui lòng thầy trò họ, về điều này thì hắn lại không ghét bỏ, bởi vì một người nếu hiểu được xem xét thời thế thì ít nhất người đó cũng không ngu ngốc.
Mà người thông minh thì thường sẽ làm việc tốt hơn.
Kỳ Hưu nhanh chân đi đến trước mặt Lữ Bình người gần hắn nhất, trầm giọng nói, "Quan gia đã lên tiếng, các vị còn không mau đứng dậy?"
Lữ Bình ngẩng đầu trước nhìn Chu Hiệt đang ngồi bất động như tượng bùn ở sau chủ án, lại nhìn Rừng Quan đang mặt đen lại sắp nổi trận lôi đình ở phía xa.
Sau đó lại dời ánh mắt trở về chỗ lư cá quái trước bàn.
Cầm đũa lên kẹp một miếng, chấm vào chén tương, chậm rãi bỏ vào miệng.
Kỳ Hưu bị người làm ngơ như vậy cũng không nổi giận, ngược lại nói, "Các hạ thích ăn cá vậy có biết phần thịt cá ngon nhất là cá hồng cơ bạch lý, mỏng như cánh ve, nhẹ có thể thổi lên, vào miệng thì tan."
Dừng một chút hắn nói tiếp, "Kỳ mỗ lúc còn trẻ từng đi thuyền ra biển, gặp phải sóng gió, những người khác trên thuyền đều c·hết sạch, chỉ có ta may mắn sống sót, lênh đênh trên biển suốt 7 ngày, thấy cũng sắp không qua khỏi, đúng lúc này, một vị tiên nhân cưỡi sóng đến, cứu ta lên bờ."
"Đó là một hòn đảo nhỏ tên là Doanh Châu, trên đó có tiên thảo thần chi, có núi ngọc cao ngàn trượng, trong núi còn có suối đá tên là ngọc lễ, uống vào như rượu, có thể quên đi phiền não trong lòng, trên mây thì có hàng ngàn vạn cung điện, mỗi một cung đều có một vị tiên nhân ở."
"Vị tiên nhân cứu ta tên là Đại Khâu, hắn thích ăn nhất là cá, để báo đáp ơn cứu mạng của hắn, ta liền mỗi ngày bắt cá làm cá cho hắn, ròng rã 12 năm, tay nghề làm cá của ta càng ngày càng tốt, ngoài ra còn ngoài ý muốn luyện được một tay kiếm pháp."
Hắn vừa nói vừa rút ra một thanh trường kiếm bọc da cá mập bên hông.
Thân kiếm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra âm thanh sắc bén, người trong điện đều cảm nhận được một luồng hàn khí rét căm căm.
Kỳ Hưu cũng không nói nhảm nữa, cổ tay khẽ động, gắp lên một miếng cá trong chén của Lữ Bình, rồi liền thấy hắn lần lượt rút năm thanh kiếm còn lại trên người ra, chém vào miếng cá đó trên không trung.
Vì động tác của hắn quá nhanh, đám người chỉ nhìn thấy vài đạo hàn quang loé lên vù vù.
Miếng cá vốn đã được đầu bếp thái mỏng như vậy, lại bị hắn chia làm 6.
Sau khi chia xong thì cá lát đã mỏng đến mức không thể dùng cánh ve để hình dung nữa, nhẹ tựa bông tuyết, từ trên không trung chậm rãi bay xuống. Nhìn lại Kỳ Hưu thì hắn cũng đã sớm tra kiếm vào vỏ.
Chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này, không ít người trong điện đều trợn mắt há mồm, ban đầu có người coi thường Kỳ Hưu vì hắn đứng ra lấy lòng thầy trò Đông Huyền chân nhân, nhưng bây giờ thì không ai còn ý nghĩ như vậy.
Chu Hiệt cũng kinh ngạc, nhưng điều thu hút hắn hơn lại là câu chuyện mà Kỳ Hưu đã kể, nếu không phải có Đông Huyền chân nhân bên cạnh, Chu Hiệt đã muốn lập tức hỏi Kỳ Hưu rằng tiên nhân Đại Khâu kia giờ đang ở đâu, mà Doanh Châu thì đi như thế nào.
Chu Hiệt lại nhìn Kỳ Hưu vài lần, dường như muốn ghi tạc hình ảnh hắn vào trong đầu.
Mà Kỳ Hưu thấy vậy trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng, biết mình đã đạt được mục đích, kết giao với thầy trò Đông Hoa chân nhân đương nhiên rất cần thiết, nhưng dựa vào được mối quan hệ với Chu Hiệt mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp tận hưởng thành quả thì nghe Lữ Bình khẽ thở dài một tiếng, "Thế nào, thái cá khó lắm sao, mà phải luyện 12 năm?"
Lữ Bình vừa nói vừa đặt đũa trong tay xuống, sau đó một tay khác lật lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một thanh đoản kiếm.
Kỳ Hưu cảm thấy thanh đoản kiếm kia trông hơi quen mắt, rồi sờ tay lên trước ngực mình, phát hiện chỗ treo kiếm đã trống không.
Lúc nào?! Kỳ Hưu trong lòng giật mình, hắn hoàn toàn không nhớ được thiếu niên trước mặt này đã lấy kiếm của hắn lúc nào.
Điều này làm cho hắn không khỏi có chút mất mặt, vừa mới phô diễn tuyệt kỹ cũng bị giảm bớt phần nào hưng phấn.
Nhưng hắn không ngờ rằng việc Lữ Bình lấy kiếm vẫn chưa xong, sau khi nói xong câu kia có chút châm biếm, thế mà cũng học theo dáng vẻ kiếm khách của Kỳ Hưu vừa rồi, chống một miếng cá lát trên mâm lên, rồi kiếm xuất ra như rồng, chém vào miếng cá trên không trung.
Động tác liền giống với Kỳ Hưu như đúc, mà cuối cùng, miếng cá đó cũng bị chia làm 6.
Lữ Bình ném đoản kiếm lại cho Kỳ Hưu đang mặt trắng bệch như thấy ma, rồi vẫn không quên nói thêm một câu, "Ngươi còn nhớ đường về Doanh Châu không, không thì hãy ra đảo đó luyện thêm đi."
"Hay!"
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi im lặng, Rừng Quan là người đầu tiên đập bàn, lớn tiếng hô hào.
Tiếng hô đột ngột của hắn khiến mọi người trong điện đều giật mình, nhưng cho dù là những người đang khó chịu với đám ti thiên giám cũng phải thừa nhận, một tay của Lữ Bình vừa rồi thật sự rất đẹp mắt.
Tuy có người tinh mắt nhìn ra những miếng cá do Lữ Bình thái không được chỉnh tề bằng của Kỳ Hưu, hơn nữa Kỳ Hưu còn phải dùng đến tận 6 thanh kiếm để phô diễn kỹ năng.
Nhưng khi cân nhắc đến việc Lữ Bình chỉ nhìn thoáng qua mà đã học được tám chín phần mười kiếm pháp mà đối phương phải khổ luyện 12 năm, thì ai mạnh ai yếu đã không cần nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận