Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 113: Tượng thần đến thăm

Chương 113: Tượng thần đến thăm
Thấy sắc trời cũng sắp tối hẳn.
Lục Cảnh lại vẫn muốn tìm người khác tiếp tục hỏi han về chuyện Bạch Long Bạc, nhưng rất nhanh trên đường đã không còn thấy ai, nhà nào cũng đóng kín cửa sổ.
Thế là Lục Cảnh chỉ có thể quay về quán trọ nơi mình đang ở.
Lần này hắn từ hướng khác trở về, đi đến cửa phía tây, bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống chân, không biết đang nhìn cái gì.
Vừa đúng lúc này chưởng quỹ thò đầu ra, thấy Lục Cảnh không khỏi thở phào một hơi, "Vị khách nhân này, ngài coi như là về rồi... Chúng ta đang định đóng cửa, ngài mà không xuất hiện nữa, chúng ta sẽ phải nhốt ngài ở ngoài."
Lục Cảnh chỉ vào tấm ván gỗ dày chừng nửa tấc trong tay tiểu nhị hỏi, "Thứ này có thể ngăn cản Bà La thiên sao?"
Chưởng quỹ nghe đến cái tên này sắc mặt lập tức biến đổi, khẩn trương nhìn quanh trái phải, sau đó mới nói với Lục Cảnh, "Khách nhân vẫn là nên cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói."
Lục Cảnh nghe vậy không nói gì thêm, cứ vậy về phòng, kết quả lúc xuống lầu ăn cơm mới phát hiện thiếu mất một người.
"Yến Quân đâu?" Lục Cảnh hỏi Ôn Tiểu Xuyến, người ở chung phòng với Yến Quân.
"Yến tỷ tỷ vừa thuê một người tên Thạch Đầu dẫn đường đi cùng, hình như là muốn đi đâu đó, đến giờ vẫn chưa về." Ôn Tiểu Xuyến nói.
Tiểu nhị phụ trách mang đồ ăn lên nghe thấy giật nảy mình, "Ngươi... Các ngươi còn có người ở bên ngoài sao?"
Lục Cảnh liếc nhìn tiểu nhị kia, an ủi, "Không sao, các ngươi yên tâm, chờ hắn về ta sẽ mở cửa, sẽ không làm phiền các ngươi."
"Đây không phải chuyện phiền phức hay không," tiểu nhị vội kêu lên, "Ô Lan Thành sau khi trời tối tuyệt đối không được mở cửa."
"Vậy sao, vậy ta để nàng leo cửa sổ là được."
"Leo cửa sổ cũng không được!" Chưởng quỹ cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đi tới, vừa đến đã nghe được những lời khiến hắn tăng huyết áp.
Sau đó cười khổ nói, "Mấy vị khách quan, đừng xem chuyện này như trò trẻ con, gần nửa tháng nay đã có hơn 20 người chết trong tay vị kia, Bà La giáo hôm nay làm pháp sự cũng là để vị kia bớt giận, chúng ta những người còn ở trong thành, mỗi ngày đều đang cầu khẩn, hy vọng vị kia không tìm đến cửa."
Lời của hắn vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa thình thịch.
Chưởng quỹ lập tức run lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Đừng sợ, chắc là bạn của chúng ta về." Ôn Tiểu Xuyến vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Nhưng nàng chưa đi được hai bước, tiếng đập cửa đã dừng lại.
Bên ngoài lại khôi phục sự yên tĩnh.
Ôn Tiểu Xuyến mở miệng hỏi, "Yến tỷ tỷ, là chị sao?"
Nhưng bên ngoài không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Khuôn mặt chưởng quỹ lúc này đã không còn chút máu, dùng giọng run rẩy nói, "Là... Là... Nó, nó đến rồi, nhanh, nhanh tắt đèn, mọi người từ giờ không ai được nói gì nữa."
Thực tế không cần hắn ra lệnh, đám tiểu nhị đã bắt đầu di chuyển, đem hết thảy đèn trong tiệm dập tắt, đèn lồng cũng thổi.
Tư giáo thụ vừa mới cầm đũa lên, đã thấy trước mặt tối đen như mực, không biết mình gắp phải thứ gì.
Mọi người cứ thế nín thở trong bóng tối.
Mà ngoài tiếng đập cửa ban đầu, không có bất cứ động tĩnh gì khác, một lát sau, một tiểu nhị buông tay đang che miệng mũi ra, hạ giọng nói, "Vị kia... đi rồi sao?"
Phảng phất như để đáp lời của hắn, ngay sau đó, trên đầu hắn liền vang lên mấy tiếng thình thịch trầm đục, hơn nữa lần này tiếng vang duy trì rất lâu.
Cứ như có người đang hung hăng đập mạnh vào thứ gì đó.
"Nó... Nó, nó định đi vào từ cửa sổ." Một tiểu nhị hoảng sợ nói.
"Cửa sổ đều đóng chặt cả rồi chứ?" Chưởng quỹ lo lắng nói.
"Theo lời ngài dặn đều đã đóng chặt, còn thêm cả khóa."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nghe tiểu nhị nói vậy, những người trong quán trọ dường như cũng yên tâm phần nào.
Nhưng bọn họ chưa kịp thở, đã nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn.
Tiếp theo âm thanh thình thịch kia liền biến mất.
Nhưng điều này ngược lại khiến tinh thần mọi người căng thẳng đến cực điểm, bởi vì nó có nghĩa Bà La thiên đã vào trong quán trọ!
Nghĩ đến hơn 20 người đã chết dưới tay nó, những người trong quán trọ liền mặt xám như tro.
Có người thậm chí sợ hãi tè ra quần.
Mấy tiểu nhị đều cầu viện nhìn về phía chưởng quỹ, nhưng phát hiện chưởng quỹ còn sợ hơn bọn họ, hai chân run như cầy sấy, về sau còn dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Đúng lúc này có một người lại đột nhiên bắt đầu di chuyển.
Tối đen như mực, cũng không ai biết là ai gan dạ thế, lúc này không những không tìm chỗ ẩn nấp, ngược lại hướng lên lầu 2!
Hơn nữa người đó vọt lên gây ra động tĩnh rất lớn, chắc mấy dặm ngoài cũng có thể nghe thấy.
Chưa đầy hai lần nhún nhảy đã lên được lầu hai, tiếp đó mọi người nghe thấy tiếng "rầm" một tiếng kèm theo tiếng rên của ai đó.
Trong lòng chưởng quỹ lúc này lạnh toát, thầm nghĩ xong rồi, người kia đi lên chắc chắn đã toi đời.
Bởi vì phá cửa là tượng thần, dù bị đánh cũng không kêu lên tiếng, cho nên người bị đánh khẳng định là tên mạo thất vừa xông lên kia.
Mà nghĩ đến một cao thủ lợi hại thế kia cũng bị đối phương một chiêu hạ gục.
Chưởng quỹ liền cảm thấy tối nay bọn họ chắc chắn không tránh khỏi cái chết.
Trong lúc hắn đang nghĩ xem sau khi mình chết thì vợ con nên làm gì, số bạc tích góp kia không biết hai mẹ con họ có tìm được hay không.
Lại nghe một giọng nói cất lên, "Đốt đèn."
"Không... Chúng ta không thấy mặt đại tiên, xin đại tiên giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng con một con đường!" Chưởng quỹ quỳ trên đất cầu xin không ngừng.
Lục Cảnh im lặng, "Là ta, vừa nãy ở quán trọ khách."
Lúc này chưởng quỹ rốt cuộc nghe ra giọng Lục Cảnh, đang định đứng dậy đốt đèn.
Lại nghe một giọng nói hung ác vang lên, "Không được đốt đèn, ta là Hắc Dạ tôn giả dưới trướng Bà La thiên, thấy mặt ta, Bà La thiên sẽ không tha cho bọn ngươi đâu!"
"Ngươi cũng xong rồi đấy," Lục Cảnh tức giận nói, "Ngươi là Hắc Dạ tôn giả, ta còn là Ám Hắc phá Phôi thần đây, ngươi đã bị ta bắt rồi, đừng có mà giả thần giả quỷ nữa."
Chưởng quỹ còn đang do dự, thì có một tiểu nhị gan dạ hơn chút thắp sáng chiếc đèn lồng bên cạnh, quán trọ vốn tối om cũng đã sáng lên phần nào.
Sau đó mọi người thấy Lục Cảnh tay đang giữ một người, đứng trong hành lang.
Một lát sau, đã có người nhận ra người kia, "Hàn Tam, sao lại là ngươi?"
Lục Cảnh hỏi người vừa lên tiếng, "Ngươi biết hắn là ai?"
Người kia gật đầu, "Hắn tên Hàn Tam, là một tên tiểu tặc, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, chuyên làm chuyện trộm gà trộm chó, về sau không biết thế nào lại được một tên đầu trộm coi trọng, dạy cho một thân khinh công phi phàm, không ít nhà trong thành đã bị hắn ghé thăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận