Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 36: Động tĩnh

Lục Cảnh gật đầu, "Đại sư đã nói tối nay có yêu nhân trộm đao, vậy bọn hắn hiện tại sợ là cũng đã ẩn nấp ở chung quanh đây, chờ chút đại sư muốn chuyên tâm điều khiển trận pháp, khó mà phân tâm, những yêu nhân kia không chừng cũng sẽ tùy thời đánh lén. Cần có người ở một bên hộ pháp cho ngài."
"Tích Quân ở bên cạnh ngươi, so với ta càng hữu dụng."
Lục Cảnh nói một tràng hợp tình hợp lý, khiến người khác không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Mà Hạ Hòe lúc này cũng đã rút kiếm ra, im lặng đứng bên cạnh Trí Hải.
Trí Hải liếc nhìn thiếu nữ tay cầm trường kiếm sáng loáng, cũng không nói thêm gì, "Nếu như vậy, vậy làm phiền thí chủ đi một chuyến."
"Theo bần tăng biết thanh ma đao kia bị đặt ở trong kho chứa trong một hòm sắt, bất quá cụ thể ở đâu thì ta không rõ ràng, gian kho kia có hết thảy bảy hòm sắt, có lẽ phải để thí chủ tìm từng cái một."
"Ngoài ra còn có một chuyện phiền phức, chính là những hòm sắt kia rất khó mở ra. Chúng toàn bộ được làm từ gang, mỗi cái nặng trên một ngàn cân, mở rương cần hai chìa khóa, trong đó một cái trong tay Thiên Bình tiền trang, còn cái kia một cái thì ở trong tay người cất đồ vật."
"Đại sư có đề nghị gì sao?" Lục Cảnh hỏi.
"Ta đề nghị trước dùng nội thị thuật, nhìn vào bên trong hòm sắt, tìm ra thanh ma đao kia, sau đó dùng ngự vật thuật ngay lập tức đem cái rương mang ra ngoài, thế nào, thí chủ có thể làm được không?"
Lục Cảnh sẽ không để Trí Hải có cớ điều Hạ Hòe đi.
Việc Lục Cảnh để Hạ Hòe ở bên ngoài, một là không muốn thiếu nữ cùng mình mạo hiểm, mặt khác quan trọng nhất là để nàng nhìn vào Trí Hải.
Một khi Trí Hải có động tác nhỏ nào đó, liền phải xem xét là ngọn lửa trước đốt tới Lục Cảnh, hay trường kiếm của Hạ Hòe trước tiên đâm xuyên hắn.
Cho nên Lục Cảnh nghe vậy chỉ nói, "Ta biết."
"Nếu không còn vấn đề gì khác, bần tăng sẽ mở đường cho thí chủ, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian nửa chén trà, sau nửa chén trà cho dù tìm được hay không đều phải lập tức quay lại đường cũ." Trí Hải vừa nói vừa lấy ra từ trong ngực một cái mõ nhỏ.
Phía trên vẽ đầy chằng chịt "Kinh văn màu đỏ" không còn nghi ngờ gì đây chính là trận bàn Thiên Hỏa đại trận của Trí Hải.
Trí Hải lại tụng một câu phật hiệu, sau đó dùng dùi đánh lên mõ một câu kinh văn.
Đại hỏa đầy trời bỗng nhiên trì trệ, sau một khắc lại từ đó tách ra làm hai, phân ra một con đường.
Nhìn thấy cảnh này, cư dân ở đây đều ngây người, có người dứt khoát quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy, còn tưởng rằng là Hỏa Thần hiển linh.
Mà ở một bên Lục Cảnh lúc này cũng dùng quần áo ướt che kín miệng mũi.
"Chính là bây giờ, đi thôi!" Trí Hải khẽ quát một tiếng.
Lời hắn vừa dứt, Lục Cảnh đã xông ra, chỉ trong hai nhịp đã rơi vào biển lửa kia.
Trí Hải thần sắc nghiêm túc, chăm chú nhìn bóng lưng của Lục Cảnh, thấy hắn đã sắp đi đến cuối con đường kia, lại giơ tay lên, gõ liên tục mõ ba lần.
Lục Cảnh thấy tường lửa trước mặt hắn một lần nữa tách ra làm hai, cùng lúc đó ngọn lửa sau lưng lại lần nữa thu lại tụ hợp một chỗ, không kịp nghĩ nhiều, Lục Cảnh liền nhảy vào con đường mới mở ra kia.
Không thể không nói Trí Hải dùng kế hỏa công quả thực rất độc đáo, dưới sự giúp sức của Thiên Hỏa đại trận, Lục Cảnh rất nhanh đã đến trước kho của Thiên Bình tiền trang.
Lúc này, cửa lớn nhà kho khóa chặt.
Lục Cảnh đạp một cước, cửa lớn phát ra tiếng rên rỉ, rung động vài cái, nhưng vẫn cứ chắc chắn không ngã xuống.
Một cước này của Lục Cảnh đã dồn nội lực, mà không hề ít, ít nhất là tám phần, thế nhưng Thiên Bình tiền trang khi thiết kế nhà kho hiển nhiên cũng đã tính đến sự tấn công của các cao thủ võ lâm.
Cửa này cũng được đúc bằng sắt, mà độ dày lại đạt đến hai thốn đáng kinh ngạc.
Đủ để chống cự lại sự vây công của rất nhiều người, nhưng Lục Cảnh chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đạp lên.
Bởi vì hai cánh cửa này có lẽ không ai có thể phá, nhưng không có nghĩa tường vây cũng chắc chắn như vậy.
Thiên Bình tiền trang dù điên rồ thế nào, cũng không thể tạo ra một căn phòng đúc hoàn toàn bằng sắt, nếu như vậy chỗ nối tiếp giữa tường và cửa tự nhiên có sơ hở, đừng nói đến việc, nơi này còn bị lửa lớn nướng lâu như vậy.
Lục Cảnh đạp trong chốc lát, đã đạp cánh cửa kia ngã xuống.
Sau đó hắn lại ngây người, vì hắn thấy đầu tiên là một cái lỗ lớn, ngay vị trí hòm sắt, mà hòm sắt vốn dĩ ở phía trên cái hang lớn tự nhiên cũng không cánh mà bay.
Trong lòng Lục Cảnh đầu tiên là trầm xuống, nhưng rất nhanh liền trấn định lại lần nữa.
Hắn biết rõ kẻ trộm hòm sắt nhất định còn chưa đi xa, bởi vì không lâu trước đó, con kim quy còn đang tiến vào đám cháy, hiển nhiên khi đó hòm sắt vẫn còn trong Thiên Bình tiền trang.
Cho nên việc hắc đao bị trộm chỉ vừa mới xảy ra.
Lục Cảnh cúi người, ghé tai xuống mặt đất, quả nhiên nghe được tiếng động từ bên dưới truyền lên.
Tiếng động kia rất ồn ào hỗn tạp, tựa như có rất nhiều người cùng lúc hành động, Lục Cảnh rất nhanh nghĩ đến đám chuột mà trước đây hắn thấy trong chậu đồng.
Quả nhiên trận hỏa hoạn này cũng có liên quan đến kẻ thao túng đàn chuột.
Lục Cảnh đang định nhảy vào trong hang, nhưng nghĩ một hồi, lại dừng bước, đối phương có lẽ còn chưa mở được cái hòm sắt kia, nói cách khác, hắc đao tạm thời vẫn an toàn.
Mà trong rương còn có một con rùa lợi tức, có thể thông qua con kim quy định vị bất cứ lúc nào.
Thế là Lục Cảnh quay đầu đi đến trước một cái hòm sắt khác, nội thị thuật, ngự vật thuật gì đó hắn đều không biết, thế là dùng cách đơn giản nhất, tìm một đoạn xích sắt đem cái rương kia trói lại, sau đó kéo ra ngoài.
Lục Cảnh đến cửa kho vẫn chưa hết thời gian nửa chén trà, thế là hắn lại chờ một lát.
Cũng không biết có phải vì Hỏa Lân Giáp đã tu luyện đến tầng thứ năm hay không, đối với người ngoài mà nói, khó mà chịu nổi sức nóng, Lục Cảnh lại không cảm thấy quá nhiều nguy hiểm.
Hắn thậm chí còn đứng một lát trước bức tường đang bốc cháy, so sánh một hồi, vẫn là sương mù do bùng cháy sinh ra trí mạng hơn.
Bất quá với nội lực của Lục Cảnh, một lúc không hô hấp cũng không phải chuyện gì to tát.
Sau đó Lục Cảnh đảo mắt nhìn trong phòng một vòng, cuối cùng rơi vào một cái đèn trên bàn.
. . .
Ngoài đường lớn, Trí Hải gõ mõ càng lúc càng gấp.
Hắn một mực cố gắng khống chế ngọn lửa, không cho lan ra phía kho chứa, cho Lục Cảnh đủ thời gian tìm hắc đao, vì vậy tăng y trên lưng cũng đã ướt đẫm, nhưng hắn vẫn tiếp tục gắng gượng.
Tính toán thời gian cũng sắp xong, Trí Hải lại bắt đầu mở đường cho Lục Cảnh chạy trốn.
Hắn cố gắng hết sức để lửa rẽ sang hai bên, chừa lại ở giữa một khoảng trống, nhưng có lẽ do bí lực của hắn đã tiêu hao quá nhiều, lần này khoảng trống tạo ra chỉ bằng một nửa trước kia, nhưng vẫn đủ một người đi.
Không lâu sau, Trí Hải liền thấy Lục Cảnh xuất hiện trở lại, sau lưng còn kéo theo một cái rương sắt lớn.
"Tìm được rồi!" Khuôn mặt Trí Hải lộ ra một tia vui mừng, nói với Lục Cảnh, "Mau, mau ném đồ ra ngoài trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận