Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 479: Khảo giáo

"Đại trận ta có thể bố trí, nhưng muốn phát huy tác dụng, còn thiếu một vật."
"Đồ vật gì?"
"Nếu thả ra trận pháp sinh khí, vậy dĩ nhiên phải có sinh khí," Độc Nhãn đạo nhân nói, "ngươi giúp ta tìm một vật, sinh khí càng mạnh càng tốt, đặt ở trung tâm trận pháp, vị trí trận nhãn."
"Sinh khí đủ nhất? Vậy để ta đi vào chẳng phải được." Lục Cảnh nghĩ một chút rồi nói.
Người là linh vật của vạn vật, muốn nói ai có sinh khí đủ nhất, vậy dĩ nhiên phải là người.
Nhưng Độc Nhãn đạo nhân lại nói, "Ngươi không được, trận pháp này là đem sinh khí bên trong rút ra rồi thả ra bên ngoài, nếu ngươi không muốn bị rút cạn sinh khí thì tốt nhất nên tránh xa nó ra."
Lục Cảnh cảm giác được yêu cầu của Độc Nhãn đạo nhân có ý thăm dò trong đó.
Nếu không thì sau khi hắn bố trí xong trận pháp, tự mình đi tìm đồ bỏ vào cũng không hề chậm trễ.
Thế là Lục Cảnh quan sát một vòng bốn phía, hỏi lại Độc Nhãn đạo nhân nói, "Ô tiền bối, trận pháp này của ngươi là hút hết sinh khí một lần luôn, hay là từ từ hút, vừa hút vừa tản?"
"Không phải hút một lần hết," Độc Nhãn đạo nhân nói, "ta có thể điều chỉnh tốc độ đại trận rút sinh khí, nếu rút hết thì trận pháp cũng không thể vận hành nữa."
"Vậy nếu trong quá trình đại trận vận chuyển mà lại ném vật vào, bổ sung sinh khí thì sao?"
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Độc Nhãn đạo nhân lắc đầu, "Nhưng cách này không được, đại trận của ta mỗi lần chỉ có thể rút sinh khí của một vật, không thể lẫn lộn, dù là cùng loại vật cũng không được, ví dụ ngươi chọn một con dê đặt vào trận nhãn, thấy dê đó không ổn, lại ném một con khác vào cũng vô dụng.
Dừng một chút, hắn lại liếc nhìn Lục Cảnh, "Sao nào, ngươi có thể tìm được thứ đáp ứng yêu cầu của ta không? Cũng không cần quá lâu, chỉ cần vật ngươi tìm được có thể trụ được một nén nhang, lũ hoạt thi trong rừng này hẳn là đều sẽ bị hấp dẫn đến."
Lục Cảnh lại suy nghĩ, lần này thì không nói gì thêm, quay người đi thẳng vào rừng.
Một lát sau, Độc Nhãn đạo nhân thấy ai đó vác cây nhỏ đi ra, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn biết yêu cầu của mình hơi cao, nhưng không phải cố ý gây khó dễ cho Lục Cảnh, trong rừng kia ít nhất có ba món đồ ẩn chứa đủ sinh khí để hắn dùng đại trận.
Nhưng mà Lục Cảnh cuối cùng một món cũng không tìm thấy, ngược lại vác cái cây thường thấy nhất trong rừng - cây sơn tra đi ra, khả năng ứng biến này... Độc Nhãn đạo nhân trong lòng không khỏi lắc đầu liên tục.
"Thứ này không được."
Thấy Lục Cảnh định đặt cây vào trận nhãn, Độc Nhãn đạo nhân cuối cùng vẫn mở miệng ngăn lại.
"Có thể." Lục Cảnh lại nói.
Hắn vừa nói còn vừa đào hố lên, xem ra là định đem cây sơn tra kia trồng xuống lại.
Độc Nhãn đạo nhân im lặng, "Sinh khí trong cỏ cây kém xa người và động vật, bỏ vào đại trận của ta, e rằng thời gian uống cạn nửa chén trà cũng không chống đỡ nổi, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của chúng rất chậm, coi như ngươi có trồng nó xuống, cũng không tốt hơn chút nào."
"Không sao, ta còn có pháp thuật có thể dùng."
"Pháp thuật gì?"
"Xanh um tươi tốt."
Độc Nhãn đạo nhân khẽ giật mình, "Đây chẳng phải pháp thuật trồng trọt sao, ngươi vào thư viện mới chưa đến một năm mà, sao lại học loại pháp thuật vô dụng này?"
". . ."
"A, ta không có nói pháp thuật này vô dụng, ta nói là bây giờ các ngươi còn chưa dùng đến được." Độc Nhãn đạo nhân biết mình lỡ lời, thế là bổ sung, "Thời gian và sức lực của mỗi người đều có hạn, nhất là với những người mới bước vào giới tu hành như các ngươi, vẫn nên học những thứ hữu dụng hơn trước đã."
"Bất quá...ý tưởng của ngươi cũng rất hay đấy, hóa ra ta lại trách nhầm ngươi." Độc Nhãn đạo nhân nhìn Lục Cảnh ánh mắt cũng ôn hòa hơn nhiều, "Nhưng ngươi có phải đã xem nhẹ một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Nơi này không phải thư viện, pháp thuật ở thư viện dễ thi triển, nhưng trong này sẽ không dễ thi triển như vậy, hơn nữa tiêu hao cũng lớn."
"Không sao, ta là hoàn mỹ trúc cơ." Lục Cảnh nói.
"Ta lại quên chuyện này."
Độc Nhãn đạo nhân dù ngoài miệng nói vậy, nhưng nhìn dáng vẻ cũng không quá tin Lục Cảnh thật sự có đủ linh lực, có thể dùng trò này.
Nhưng mà hắn cũng không nói gì nữa, người trẻ tuổi là vậy, không vấp ngã đổ máu thì vĩnh viễn không biết trời cao đất rộng.
Dù sao coi như Lục Cảnh thất bại, cùng lắm là làm lại từ đầu, coi như cho hắn một bài học cũng đáng, dù sao cũng tốt hơn việc sau này chủ quan khinh địch, đánh mất cả tính mạng.
Thế là Độc Nhãn đạo nhân nói, "Vậy thì theo ngươi nói mà làm đi."
Lục Cảnh nghe vậy cũng nhanh tay hơn, đem cây sơn tra kia trồng xuống, sau đó còn lấp đất lại, nện bằng.
Độc Nhãn đạo nhân chờ hắn lui ra xa hai trượng rồi vận hành đại trận.
Chỉ thấy cây sơn tra kia vốn đã rụng hơn nửa lá cây bỗng rung một cái, lá cây còn lại trên ngọn cũng bắt đầu khô héo, rụng xuống với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, nhưng chỉ một lát sau thì đã trơ trụi.
Không cần Độc Nhãn đạo nhân nhắc, Lục Cảnh ở bên cạnh đã vỗ lên một cái xanh um tươi tốt.
Sau đó chỉ thấy cành cây trụi lủi như đầu xù của cây kia vậy mà lại nảy ra mầm non.
Độc Nhãn đạo nhân mặt không chút biến sắc, nhưng trong lòng thì kinh ngạc vô cùng.
Dù bản thân hắn không tu luyện loại pháp thuật "vô dụng" này, nhưng cũng đã nhìn người khác dùng mấy lần, cho nên bây giờ hắn có thể thấy được Lục Cảnh nắm vững pháp thuật này sợ là đã rất sâu rồi.
E rằng trong thời đại này, không mấy ai dùng tốt hơn hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy lại càng làm Độc Nhãn đạo nhân khó hiểu, tư chất tốt vậy sao lại không an phận tu luyện pháp thuật đàng hoàng, mà lại lãng phí hết vào mấy chuyện trồng trọt không đâu như thế này?
Nhưng mà hắn cũng phải thừa nhận, nhờ Lục Cảnh dùng xanh um tươi tốt, sinh khí trong đại trận lập tức bắt đầu tăng lên, cây sơn tra kia cũng có thể thấy được bằng mắt thường đang trở nên sinh cơ dào dạt.
Nhưng Độc Nhãn đạo nhân không muốn để Lục Cảnh quá kiêu ngạo, thế là vụng trộm tăng tốc độ hút sinh khí trong đại trận.
Cây sơn tra kia thấy vừa mới cứng cáp một chút thì lại bắt đầu héo úa xuống, chồi non vừa nhú ra, lá còn chưa lớn đã sắp chết.
Thấy vậy, Lục Cảnh ứng phó cũng rất đơn giản, lại ném vào một cái xanh um tươi tốt nữa.
Độc Nhãn đạo nhân cũng không cam chịu yếu thế, lại một lần nữa thôi động trận pháp, liều mạng hấp thu sinh cơ trên cây sơn tra kia.
Còn Lục Cảnh lần này không đợi cây sơn tra có dấu hiệu gì, liền tung cái xanh um tươi tốt thứ ba vào.
Rõ ràng đã sắp vào mùa đông, mà cây sơn tra này sau một hồi bị Lục Cảnh bổ lung tung, vậy mà lại mọc ra lá xanh non mới.
Độc Nhãn đạo nhân không tin tà, hắn đã thu hồi ý khinh thường lúc đầu, bắt đầu toàn lực ứng phó, dù Lục Cảnh không thấy được, nhưng cũng cảm nhận được một luồng sinh cơ kinh khủng đang bay lên trời, rồi liên tục không ngừng tỏa ra bốn phương tám hướng.
Không chỉ rừng cây phía sau hắn, mỏ đá, mà bên ngoài mỏ đá cũng cảm nhận được luồng sinh cơ dồi dào này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận