Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 79: Hai chọn một

Chương 79: Hai chọn một
Nhìn đám tiểu Ất ngã sấp trên mặt đất, Lục Cảnh rốt cuộc tìm được chút cảm giác như đang xem phim võ hiệp, loại cảm giác của cao thủ giang hồ trong đó. Mặc dù một chọi sáu, nhưng vẫn thành thạo điêu luyện, có thể chiến thắng. . . . Tốt thôi, nguyên nhân chính là vì hắn vừa gian lận, trực tiếp đánh bay ba người trong số đó. Cho nên, bất kể là Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng hay Kinh Đào Nộ Lãng, hắn đều phải tiếp tục cố gắng, can đảm tiến lên. Bất quá, hắn hiện tại tiến bộ cũng thật đáng kể. Phải biết hơn hai mươi ngày trước, đối mặt với Tần tiểu đầu, hắn còn chỉ có thể đứng im một chỗ. Mà vừa rồi, cú đánh trúng tiểu Ất kia chính là do hắn chủ động tung chiêu, còn có hai người còn lại cũng bị hắn đánh ngã.
Sau khi kết thúc trận chiến, Lục Cảnh đến trước cho anh em trèo tường thêm một gậy, để hắn hoàn toàn yên phận, sau đó mới đi đến chỗ tiểu Ất, dùng gậy gỡ miếng vải đen trên mặt hắn ra.
"A, ngươi là Tống Trọng Văn cái tên đi theo kia đúng không?"
Ba ngày trước vừa mới nhìn mặt, hơn nữa hai người lúc ấy đứng cũng rất gần, nên Lục Cảnh liếc mắt liền nhận ra tiểu Ất. Dưới gốc cây quế, sắc mặt tiểu Ất trở nên rất hoảng sợ, cứ như nhìn thấy quỷ vậy, chỉ lặp đi lặp lại: "Tại sao, tại sao nội công của ngươi còn ở?" Sau đó, hắn lại nhìn Cố Thải Vi bên cạnh: "Chẳng lẽ rượu độc ngươi không có cho hắn uống hết sao?"
Kết quả, Cố Thải Vi cũng tỏ vẻ mờ mịt.
"Không đúng, không đúng!" Tiểu Ất lại kêu lên, "Cú đánh vừa rồi của ngươi nội lực rõ ràng chỉ mạnh hơn ta chút thôi, ngươi vẫn bị ảnh hưởng mà. Nhưng tại sao, tại sao nội lực của ngươi không hề bị tan rã toàn bộ? 'Trụy Nhập Phàm Trần', ngay cả cao thủ nhất lưu cũng khó thoát mà!"
"Vậy tấm độc dược này tên là 'Trụy Nhập Phàm Trần' sao?" Lục Cảnh không để ý tiểu Ất đang suy nghĩ vớ vẩn, vuốt cằm nói: "Ngươi lúc trước hình như thừa nhận là ngươi hạ độc, vậy nói như vậy, đơn thuốc kia cũng ở trong tay ngươi sao?"
Tiểu Ất tựa hồ thấy tia hy vọng sống, mong chờ nói: "Nếu. . . nếu ta đưa đơn thuốc cho ngươi, ngươi có thể tha cho ta không?"
"Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng." Lục Cảnh nói.
Tiểu Ất nghe vậy ánh mắt liền lấp lánh. Hắn cũng coi như là cáo già trong giang hồ, biết rõ ngay lúc này điều không nên làm nhất là lập tức đưa đơn thuốc ra. Thế là hắn nghiến răng nói: "Đơn thuốc ở chỗ Tống công tử, đầu độc cũng là hắn sai khiến chúng ta, thông qua Tú Tú để hạ độc Lục thiếu hiệp."
Đến lúc này tiểu Ất không còn lo chuyện mình còn bị Tống Trọng Văn nắm thóp. Dù sao, so với việc đang đứng trước nguy cơ tử vong, thân bại danh liệt, bị người đuổi giết đều là chuyện sau này.
Cố Thải Vi ở một bên nghe đến đây, không nhịn được hỏi: "Tú Tú, sao nàng lại nghe theo các ngươi?"
"Bởi vì nàng có cái nhược điểm nằm trong tay chúng ta." Tiểu Ất không hề giấu giếm.
"Trong tay ngươi không có đơn thuốc à, vậy ta giữ mạng ngươi lại cũng vô dụng." Lục Cảnh thất vọng nói.
"A, không, không. Đơn thuốc tuy ở chỗ Tống công tử, nhưng hắn luôn tin tưởng ta. Chỉ cần Lục thiếu hiệp thả ta về, ta có thể giúp Lục thiếu hiệp lấy được đơn thuốc kia." Tiểu Ất nói tới đây, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ta xin thề với trời, nếu làm trái lời thề này, sẽ bị trời đánh ngũ lôi."
Tiểu Ất nói rất chân thành, thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu trước Lục Cảnh. Nhưng mà Lục Cảnh lại tỏ ra không hề hứng thú: "Vậy ta còn giao dịch với ngươi làm gì, trực tiếp tìm Tống Trọng Văn kia giao dịch không phải tốt hơn sao?"
"Cái này. . ." Trên đầu tiểu Ất lại đổ mồ hôi lạnh, "Đơn thuốc này đến từ Vạn Độc Cốc, Tống công tử sẽ không thừa nhận là mình có đơn thuốc này."
"Vạn Độc Cốc là nơi nào?" Lục thiếu hiệp, người mới vừa nhập môn về kiến thức giang hồ, còn hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra mấy năm trước.
Thế là, tiểu Ất lại kiên nhẫn giải thích: "Vạn Độc Cốc từng là nơi sử dụng độc lợi hại nhất trong giang hồ, cốc chủ Quỷ Kiến Sầu Đông Môn Vô Sách có một thân độc thuật vô song thiên hạ. Nhưng vì hành sự quá mức hống hách, nên bị chính đạo võ lâm vây công, dẫn đến Vạn Độc Cốc bị hủy diệt. Những độc phương lợi hại phần lớn bị hủy, còn đơn thuốc 'Trụy Nhập Phàm Trần' này là do...công tử nhà ta có được từ người hậu duệ duy nhất của Đông Môn Vô Sách."
"Là vậy sao..." Lục Cảnh không biết lời tiểu Ất nói có mấy phần thật.
Dù sao hắn trước tiên lục soát người tiểu Ất và năm người dưới đất mấy lần. Kết quả, hắn lấy được tầm tám, chín lượng bạc vụn, thậm chí có một tờ ngân phiếu 50 lượng. Những người trong giang hồ mang theo võ công rõ ràng sống thoải mái hơn đám chân tay Tam Hổ đường nhiều. Cộng thêm giáp và vũ khí của bọn họ có thể bán lấy tiền, Lục Cảnh đoán chắc một đêm nay cũng kiếm được bảy tám mươi lượng bạc. Thảo nào trên đời luôn có kẻ không lo học hành, muốn chiếm núi làm cướp, kiếm tiền quả thực rất dễ dàng. Nhưng đáng tiếc, thứ mà Lục Cảnh muốn nhất là độc phương thì vẫn chưa thể chạm tới.
Lục Cảnh cũng không quá bất ngờ chuyện này, nếu như thứ đó nhạy cảm như tiểu Ất nói, không ai lại luôn mang theo bên người cả. Sau đó, hắn dùng ám hiệu ra hiệu cho A Mộc trên cây, bảo A Mộc ra ngoài cửa xem lũ say xỉn kia có còn ở đó không. A Mộc nhảy lên ngọn cây quan sát một hồi, sau đó truyền một tin xấu cho Lục Cảnh. Đại khái là do tiếng kêu la thảm thiết trong sân đã truyền ra ngoài, khiến những người đó biết bên trong có chuyện, lúc này đã trốn hết rồi. Bên ngoài viện của Cố Thải Vi hiện giờ đã trở lại bình tĩnh.
Rắc rối thật. Lục Cảnh không biết có Tống Trọng Văn trong đám người đó không. Nếu tên kia chạy trốn mất thì sẽ đi đâu đây? Nếu vì quá sợ hãi mà trốn chạy, thì lại càng khó mà tìm thấy hắn.
Khoan đã, không đúng, mục tiêu số một của hắn bây giờ không phải là Tống Trọng Văn, mà là tờ đơn thuốc kia. Còn Tống Trọng Văn thì có thể từ từ tính sổ sau. Thế là Lục Cảnh quay sang hỏi tiểu Ất: "Ngươi có biết Tống Trọng Văn cất giấu đơn thuốc ở đâu không?"
Tiểu Ất thấy Lục Cảnh vừa nãy vẫn suy tư chuyện gì đó, trong lòng không khỏi lo lắng. Mãi đến khi Lục Cảnh hỏi lại, hắn vội vàng gật đầu nói: "Biết, biết, ta nhất định sẽ giúp Lục thiếu hiệp tìm được."
"Không cần ngươi chạy tới chạy lui nhiều lần, chúng ta cùng đến nơi Tống Trọng Văn ở là tốt nhất." Lục Cảnh quyết định ngay. Hắn hoàn toàn không tin lời thề của tiểu Ất, gia hỏa này vừa thấy không ổn là bán cả chủ tử được, thật sự thả cho hắn đi một mình, hắn còn có quay lại không thì Lục Cảnh xin chịu thua. Đã như vậy, thì chỉ có thể mang theo hắn cùng hành động thôi.
Đương nhiên, việc này cũng có chút mạo hiểm. Nhà Tống Trọng Văn tuy không phải là hang hổ, nhưng hẳn cũng có hộ vệ canh giữ. Hơn nữa, đây lại là địa bàn của người ta, nhưng may mà chút rủi ro này Lục Cảnh vẫn chịu đựng được. Tống Trọng Văn tuy nuôi không ít thủ hạ, nhưng chỉ là đám dân giang hồ bất tài. Cao thủ lợi hại thật sự sẽ không đi theo một tên cháu của chủ bạc như hắn. Lục Cảnh tự tin mình có thể ứng phó. Việc đơn thuốc liên quan đến sự sống chết sau này, hắn nhất định phải lấy được. Chần chừ thêm chỉ làm cho Tống Trọng Văn có thêm thời gian chuẩn bị. Trái lại, hắn đánh tới bây giờ, dù Tống Trọng Văn có chạy về nhà hay không, đều không đủ thời gian ứng biến, vừa không kịp tổ chức kháng cự hữu hiệu, cũng không kịp mang theo đơn thuốc.
Nghĩ thông suốt, Lục Cảnh liền nhờ Cố Thải Vi giúp chuẩn bị con lừa, rồi quay sang nói với tiểu Ất: "Tốt nhất ngươi không nên nói dối. Vì trước khi trời sáng, đơn thuốc và mạng của ngươi ta nhất định sẽ chọn một thứ."
"Hả?" Tiểu Ất hoàn toàn ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận