Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 175: Cuối cùng 1 đề

"Chương 175: Cuối cùng 1 đề"
"Lục Cảnh, Hạ Hòe, thông qua đề thứ 6!"
Theo một vị giáo tập âm thanh vang lên, Lục Cảnh cũng mơ mơ màng màng qua đề thứ 6.
Dù sao một đề này hắn toàn bộ quá trình chính là đi theo sau lưng Hạ Hòe, chẳng hề làm gì, nói cho cùng chỉ dùng làm vật trang sức cho đại lão phất cờ hô vang.
Chỉ thấy thiếu nữ một đường đại phát thần uy, liên tiếp đánh tan chín đạo pháp thuật, trong lúc đó còn đưa ra bút bù đắp 2 tấm phù lục, sửa tốt cũng khởi động một tòa trận pháp, cuối cùng thành công chống cự địch đến, thuận lợi qua ải.
Cái này vốn là hẳn là 2 người cùng làm việc, nàng một mình thế mà liền gánh hết.
Lục Cảnh cũng là đến lúc này mới phát hiện Hạ Hòe vậy mà đã vô thanh vô tức nắm giữ không dưới mười loại pháp thuật, hơn nữa đối với trận pháp cùng phù lục cũng đều biết sơ lược, mà phải biết nàng nhưng là trong giới người mới duy nhất 2 người còn chưa trúc cơ.
Đến mức còn lại người kia đương nhiên chính là Lục Cảnh chính mình.
Bất quá cùng Lục Cảnh một mực dậm chân tại chỗ khác biệt, thiếu nữ mặc dù so với những học sinh khác muộn hơn 1 tháng, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh đến dọa người, khiến cho bao quát cả Trịnh giáo thụ ở bên trong, mấy vị giáo tập dạy nàng bí lực đều nhìn hai mắt phát sáng, thậm chí đã bắt đầu vụng trộm cướp đoạt đệ tử.
Nói chuyện khác không đề cập tới, đợi 2 người qua ải sau vị giáo tập liền giao cho Lục Cảnh cùng Hạ Hòe mỗi người một quyển sách, cũng nói, "cuối cùng 1 đề, là tra án, đoạn thời gian trước ti thiên giám nhận được mật báo, kinh sư bên trong có quái sự phát sinh."
Nhưng mà đoạn thời gian gần đây bởi vì vụ án quá nhiều, giám sát nhóm đều không thể rút tay đến, mà thự bên trong cũng đã làm một chút điều tra cơ bản, sơ bộ suy đoán lần này uy hiếp hẳn là rất thấp, chí ít cho tới bây giờ vẫn không có gây ra ai mất mạng."
"Bởi vậy Quách thiếu giám liền làm chủ đem chuyện này giao cho các ngươi giải quyết, coi như là đạo đề thi cuối cùng trong trận thi đấu nhỏ lần này, cũng là một đạo đề thi trọng yếu nhất."
"Cố gắng tra, ai trước tra xong vụ án này, người đó là người đứng thứ nhất trong trận thi đấu nhỏ lần này, thủ đoạn không giới hạn, bất quá quy tắc các ngươi hiểu, không thể tiết lộ thân phận của mình cho người ngoài, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không thể để dân thường biết rõ các ngươi biết pháp thuật."
"Nếu như bọn hắn không biết kia là pháp thuật thì sao?" Hạ Hòe hỏi.
"Vậy thì không có vấn đề." Vị giáo tập gật đầu nói, "Pháp thuật vốn chính là lấy ra dùng, chúng ta chỉ là không muốn để cho người bình thường biết rõ sự tồn tại của bí lực, gây ra sự hỗn loạn không cần thiết trong thiên hạ, mặt khác. . ."
Vị giáo tập dừng một chút, "Tuy nói vụ án lần này bên trong thự ước định mức độ uy hiếp chỉ là hạ phẩm, hơn nữa hiện tại cũng chưa kết luận có quỷ vật quấy phá hay không, nhưng tốt nhất các ngươi cũng không nên coi thường, nguy hiểm xưa nay sẽ không báo trước lúc sắp ập đến."
Trong thự cũng không phải chưa từng có tiền lệ tương tự, một vụ nhìn lên tới uy hiếp rất nhỏ, chỉ có hạ phẩm, sau khi điều tra xâm nhập, cuối cùng một đường bị tăng cấp thành tuyệt phẩm, lần kia sự tình cuối cùng khiến ti thiên giám tổn thất không ít giám sát. . .
"Thấy Lục Cảnh cùng Hạ Hòe sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, vị giáo tập nhưng lại cười cười."
"Các ngươi cũng đừng quá khẩn trương, ta nói chuyện này chỉ là để nhắc nhở các ngươi một câu thôi, bình thường mà nói, có thể mấy trăm năm mới gặp một vụ án kỳ quặc như vậy, đa số thời điểm, mức độ ước định uy hiếp của vụ án trong thự vẫn là rất chuẩn."
Dù sao đối với việc này, ti thiên giám vốn là rất thận trọng, liên quan tới vụ án này, những thứ các ngươi cần hiểu đều đã ghi lại trong danh sách trong tông. Tóm lại, chúc các ngươi may mắn."
Đợi vị giáo tập nói xong, Lục Cảnh cùng Hạ Hòe cũng mỗi người tìm một chỗ địa phương yên tĩnh, bắt đầu lật xem hồ sơ trong tay.
Đây đích xác là một vụ án nhỏ không thể nhỏ hơn, thậm chí Lục Cảnh cũng không biết có nên gọi đây là vụ án hay không.
Bởi vì nếu như giao cho quan phủ, những quan sai nha dịch kia có lẽ đều sẽ cảm thấy người đến báo quan bị bệnh.
Nguyên nhân gây ra sự việc là như thế này, ở thôn Lý Gia phía tây ngoại ô kinh thành, có một người thôn dân tên Lý Nhị nuôi một con trâu, dựa vào con trâu này cày ruộng cho mình, trâu cày ruộng tốt khiến hoa màu nhà hắn tốt hơn những nhà khác, bán được nhiều tiền hơn, có khi hắn cũng sẽ dắt trâu đi cày ruộng thuê cho nhà khác, kiếm thêm một khoản thu nhập.
Vì thế, hắn xây được nhà mới, còn cưới được vợ trẻ, cho nên con trâu này với hắn mà nói rất quan trọng, hắn cũng luôn quý con trâu này, gọi nó là Ngưu huynh, chăm nó rất béo tốt, có khi còn có thể ngủ cùng Ngưu huynh.
Kết quả có một ngày buổi sáng, hắn tỉnh dậy thì phát hiện trâu không thấy, rất sốt ruột, liền vội vàng ra cửa tìm, tìm liên tiếp 3 ngày, vẫn không thể tìm thấy con trâu bảo bối của mình, thế nhưng về sau lại phát hiện một đôi sừng trâu ở sân sau nhà Trương đồ tể.
Lý Nhị nhận ra đôi sừng trâu kia chính là trên con trâu của mình, thế là liền ôm lấy đôi sừng trâu khóc rống lên.
Kinh động những thôn dân phụ cận, tất cả mọi người xông tới, các loại nghe ngóng chuyện gì xảy ra, mọi người liền gõ cửa nhà Trương đồ tể, nhưng mà Trương đồ tể lại nói trong khoảng thời gian này mình chưa từng giết trâu.
Mãi đến khi Lý Nhị lấy sừng trâu ra thì hắn không thể không đổi giọng, còn nói mình tuy có giết trâu, nhưng không phải giết trâu của Lý Nhị, hơn nữa có chết sống cũng không chịu bồi tiền trâu cho Lý Nhị.
Thế là Lý Nhị tức giận, liền đến quan phủ tố cáo Trương đồ tể, nhưng đợi đến khi khai đường, vợ của hắn lại vội vàng hấp tấp chạy tới, nói trâu đã quay về.
Lý Nhị không tin, dù sao tình cảm của hắn và con trâu kia rất sâu, đôi sừng trâu kia quả quyết là sẽ không nhận nhầm, bất quá hắn vẫn là quay về nhà xem xét, kết quả nhìn thấy thì mắt trợn tròn.
Phát hiện trong nhà đang ăn cỏ chính là con trâu mình đã mất 3 ngày, hơn nữa đôi sừng trên đầu trâu vẫn còn đó.
Cuối cùng Lý Nhị vì báo án sai, chịu 10 roi, chuyện này cũng xem như không giải quyết được gì, chỉ trở thành chuyện cười giữa những người trong thôn.
Cũng không ngờ, lại qua mấy ngày, Miêu viên ngoại bên cạnh thôn cũng vội vàng hấp tấp báo quan, nói gà chọi vừa mua về bị ăn mất, nha dịch hỏi gà của Miêu viên ngoại bị ai ăn.
Miêu viên ngoại ấp úng, chỉ nói trong đêm quá tối, không thấy rõ, về sau bị hỏi gấp mới nói là hồ ly, một con hồ ly rất lớn, nhưng mà ở phụ cận thôn Lý Gia trước giờ không có ai nhìn thấy hồ ly, hơn nữa tường viện nhà Miêu viên ngoại cũng rất cao, trông không giống như hồ ly có thể trèo qua.
Những sai dịch kia tự nhiên cũng không tin, thế là cuối cùng Miêu viên ngoại chỉ có thể kể tình hình thực tế, nói là trên đường gặp một nữ tử ăn xin, thấy nữ tử kia xinh đẹp, trong lòng sinh tà niệm, liền lừa nàng đến nhà mình.
Để thị nữ cho nữ tử kia tắm rửa, thay quần áo, dự định ban đêm sẽ động phòng luôn, thật không ngờ đến buổi tối, khi ánh trăng lên, Miêu viên ngoại uống chút rượu, đắc ý đẩy cửa phòng ra, đã thấy đầy đất lông gà cùng máu gà, mà tân nương tử kia đang ngậm cổ con gà chọi.
Thấy cảnh này, Miêu viên ngoại tại chỗ như tiểu đệ đệ của hắn cũng cùng nhau mềm nhũn, sợ đến ngồi phịch xuống đất, nữ tử kia thấy hắn đến, liền tha con gà chọi kia lên, nhẹ nhàng nhảy, liền nhảy ra cửa sổ, sau lưng còn kéo theo chín cái đuôi trắng lông xù.
Trước khi đi vẫn không quên quay đầu nhìn Miêu viên ngoại một cái, dường như cảm tạ hắn khoản đãi, mà Miêu viên ngoại cũng rất không chịu thua kém, trực tiếp hai mắt đảo một vòng, bị hù dọa ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận