Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 75: Độc kế

Chương 75: Độc kế
Nếu được chọn, tiểu Ất về sau cũng không muốn lại bước vào gian thư phòng kia. Nhưng không có cách nào, yết hầu của hắn bị người kia bóp trong tay, từ nay về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, làm chó săn cho người kia. Nếu không chuyện năm đó một khi bị phanh phui ra, những người nhà, bạn bè của 4 cao thủ đã chết kia nhất định sẽ tới tìm hắn báo thù, võ lâm chính đạo cũng sẽ không bỏ qua hắn. Cho nên cứ việc trong lòng không tình nguyện, nhưng tiểu Ất vẫn phải gõ cửa phòng.
"Vào đi." Giọng của Tống Trọng Văn từ bên trong truyền ra, trong âm độc lại ẩn chứa vài phần hưng phấn. Tiểu Ất đẩy cửa, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng cặp mắt giống như rắn độc kia, chỉ nhỏ giọng nói, "Công tử bên kia truyền tin tới, Cố Thải Vi đã vào trong phòng của Lục Cảnh rồi, nàng vậy... không thấy đi ra."
"Tốt!" Tống Trọng Văn đang luyện chữ, nghe vậy trực tiếp ném bút, ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười của hắn truyền vào tai tiểu Ất, chỉ cảm thấy như có người đang dùng dao nhỏ không ngừng đánh mạnh vào cái đồng la, nghe rất khó chịu. Hắn lần nữa cúi người, muốn cáo lui, không ngờ Tống Trọng Văn lại gọi hắn lại, sau đó đắc ý hỏi, "Độc kế này của ta thế nào?"
Trong lòng tiểu Ất lạnh toát, nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính, còn cố gắng nịnh bợ Tống Trọng Văn, phụ họa nói, "Công tử tài trí cao tuyệt, quả là tính toán không sót một ly." "Vậy ngươi nói thử xem, ta tài trí cao tuyệt ở chỗ nào." Giờ phút này Tống Trọng Văn tựa như họa sĩ vừa vẽ được một bức tranh khiến mình hài lòng, hay như thể hạ một nước cờ tuyệt hay, không thể chờ đợi được muốn chia sẻ với người khác, mà tiểu Ất người tham gia vào quá trình này dĩ nhiên là vai phụ tốt nhất.
Tiểu Ất nuốt nước miếng, "Vương chưởng quỹ sớm đã đầu nhập vào công tử, làm nội ứng của ngài, truyền lại mọi hành động của Cố Thải Vi cho ngài, buồn cười là Cố Thải Vi đã mất hết lòng người, nhưng vẫn không tự biết, còn viết thư cho biểu ca ở kinh thành, tự cho là kín đáo, nhưng không biết nội dung trong thư đã sớm bị ngài biết rõ."
Tống Trọng Văn nghe vậy phất tay, "Đây đều là chuyện lúc trước rồi, nhắc lại làm gì, nói chuyện hiện tại là được." "Vâng." Tiểu Ất liên tục gật đầu, sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi nói tiếp, "Việc Vương chưởng quỹ đầu nhập vào ngài đúng là niềm vui ngoài ý muốn, ngay từ đầu người ngài chọn làm nội ứng không phải hắn, bởi vì Vương chưởng quỹ đối với Cố Thải Vi mà nói dù sao cũng là người ngoài, mà người Cố Thải Vi tín nhiệm nhất lại là Tú Tú, người đã cùng nàng lớn lên từ nhỏ."
"Không sai, nói tiếp đi." Tống Trọng Văn ngồi trên chiếc ghế bành của hắn, vui vẻ nói. "Tú Tú một mực coi Cố Thải Vi là chị em, rất trung thành với Cố Thải Vi, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng và Cố Thải Vi đều không phải là người ở Ổ Giang Thành, sẽ không giống như Vương chưởng quỹ bọn họ khi nghe muốn rời khỏi Ổ Giang Thành liền nảy sinh dị tâm." "Đúng vậy, Cố Thải Vi tin tưởng nàng cũng có nguyên nhân, giữa các nàng tình cảm rất sâu, nàng cũng không có lý do phản bội Cố Thải Vi." Tống Trọng Văn giả bộ thở dài, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Công tử đã từng dạy chúng ta, trong tình huống này, cũng có thể ra tay từ người thân của mục tiêu." Tiểu Ất đáp, "Nhưng Tú Tú xuất thân từ giáo phường, song thân không còn, trên đời này có lẽ nàng vẫn còn người thân, nhưng những người đó không ở Ổ Giang Thành, quan hệ giữa nàng và những người thân kia cũng bình thường, nàng sẽ không vì vài người thân chưa từng gặp mà phản bội Cố Thải Vi."
"Thật là khiến người ta đau đầu..." "Nhưng sau khi điều tra, ngài phát hiện Tú Tú ở Ổ Giang Thành này lại có một người tình, người đó là một thư sinh nghèo, thích cờ bạc, Tú Tú cũng vì thói quen này của hắn mà không dám giới thiệu cho Cố Thải Vi, mà người này, lại có thể bị chúng ta lợi dụng." "Tình yêu và nhiều năm tình chủ tớ, hẳn là người tên Tú Tú kia rất xoắn xuýt... nhưng bọn người trong sòng bạc đòi nợ lại muốn chém đứt một tay của tình nhân nàng, lúc này dường như nàng không có lựa chọn." Tống Trọng Văn lo lắng nói.
"Đúng vậy, hôm nay Vương chưởng quỹ và Tú Tú đều gửi tin tức đến, một người nói người họ Lục kia muốn bắt cóc phòng thu chi của ngài, một người nói họ Lục chuẩn bị trực tiếp động thủ với ngài, thế là ngài suy đoán ra Cố Thải Vi muốn tìm nội ứng bên cạnh ngài." Về sau ngài đã dùng kế, phái người đi bảo vệ phòng thu chi."
"Không có cách nào, mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, nhưng xét về tác dụng, Tú Tú lớn hơn Vương chưởng quỹ, ta chỉ có thể hy sinh Vương chưởng quỹ vậy." "Ngài cố ý kéo đến khi đóng cửa thành mới hành động, vì ngài biết Cố Thải Vi chắc chắn sẽ để họ Lục ngủ lại." Tiểu Ất nuốt nước miếng, tiếp tục nói.
"Nàng quên cũng không sao, ta sẽ để Tú Tú nhắc nhở nàng." Tống Trọng Văn cười thâm trầm, "Trụy Nhập Phàm Trần, bộ độc dược của Vạn Độc Cốc này cái gì cũng tốt, chỉ có mùi hơi nặng, chỉ cần có chút phòng bị, nếm vào một chút thôi sẽ biết có vấn đề, muốn cho họ Lục ngoan ngoãn uống hết cũng không dễ dàng gì."
"Nhưng đây cũng bình thường, nếu độc dược này không mùi không vị, Vạn Độc Cốc đã sớm xưng bá võ lâm, chứ không bị người ta nhổ tận gốc rồi." Tiểu Ất nghe vậy trong lòng càng lạnh hơn, hắn không ngờ Tống Trọng Văn vì độc Lục Cảnh mà lại làm tới mức này. Để Tú Tú cổ vũ nữ nhân mà mình yêu thích chủ động lên giường với Lục Cảnh. Loại chuyện này người bình thường nghĩ cũng không nghĩ đến, chứ đừng nói đến là làm ra. Tống Trọng Văn không chỉ hung ác với người khác, ngay cả bản thân hắn cũng không tha!
Tiểu Ất nghĩ tới đây, mắt hơi dời lên, thấy một lan can ghế bành không biết đã bị Tống Trọng Văn bẻ gãy từ lúc nào, mà những dằm gỗ từ chỗ vỡ đã đâm vào lòng bàn tay đang nắm chặt của Tống Trọng Văn, nhưng Tống Trọng Văn tựa như không cảm thấy đau đớn. Vẫn không buông tay!
Hắn dùng giọng khàn khàn độc ác nói nhỏ, "Ta không những muốn hủy bỏ võ công của tên họ Lục kia, mà còn muốn cho Cố Thải Vi tiện nhân kia tự mình ra tay, để nàng cả đời sống trong áy náy và tự trách! Ha ha ha, trên thế giới này không có chuyện gì thú vị hơn việc mượn tay kẻ thù này để hủy diệt kẻ thù khác."
Tiểu Ất rùng mình. Hắn đã hạ quyết tâm trong lòng, tuyệt đối không thể đối đầu với người đàn ông trước mặt này! Bởi vì nếu làm địch với hắn thì hạ trường quá thê thảm. Cho dù hắn và Lục Cảnh, Cố Thải Vi không cùng phe, nhưng khi nghĩ tới thảm kịch đang xảy ra trong gian phòng kia, hắn vẫn không nhịn được mà run lên. "Công tử, bây giờ chúng ta đi qua sao?" Tiểu Ất cẩn thận hỏi.
"Ngươi không phải nói thuốc này cần ít nhất nửa canh giờ mới phát huy hết tác dụng sao? Vội cái gì." Tống Trọng Văn dừng tiếng cười, nhưng trong lời nói giọng điệu càng thêm âm độc, "Huống hồ ta còn muốn để Cố Thải Vi và tên họ Lục kia đợi lâu một chút, đây là một vở kịch hay." Nói đến tên họ Lục kia cũng là một người tính tình hung bạo, ý thức được chuyện gì xảy ra thì không chừng sẽ trực tiếp vỗ chết tiện nhân kia, dù hơi đáng tiếc nhưng kết cục này cũng không phải là không thể chấp nhận, đến lúc đó bản công tử nhất định sẽ chủ trì chính nghĩa cho Cố Thải Vi." Tống Trọng Văn nói một cách nghĩa chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận