Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 151: Trà ngon

Chương 151: Trà ngon Thiếu nữ áo lục do dự một lát, cuối cùng vẫn tiếp nhận đề nghị của Lục Cảnh, hướng hắn khẽ gật đầu.
"Vậy ngươi cứ ở chỗ này chờ một lát nhé, nhà của ta rất bừa bộn, không tiện tiếp đãi khách nhân, đợi ta đem đồ trên tay cất vào, sẽ ra đây pha trà cho ngươi."
"Làm phiền rồi." Lục Cảnh đối với điều này tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
Thực tế là không vào sân nhỏ cũng hợp ý hắn, ai biết sau khi vào trong có thể sẽ không cẩn thận kích hoạt nhiệm vụ phụ kỳ quái nào đó, vẫn là cứ như vậy ở bên ngoài yên lặng uống trà thì ổn thỏa hơn, hơn nữa còn có thể tiếp tục thưởng thức cảnh sắc thanh u trong rừng.
Thiếu nữ áo lục sau đó cũng không nói nhiều nữa, đi thẳng vào trong sân.
Một lát sau nàng lại đi ra, nhưng đã mang theo một cái bàn nhỏ, còn có hai cái đệm cỏ nhỏ đặt ở khoảng đất trống trước cửa, sau đó lại vào trong nhà mang ra một bộ đồ trà.
Mà Lục Cảnh cũng không hề nhàn rỗi, tranh thủ lúc này nhặt một ít cành cây khô, chất thành một đống, chuẩn bị cho thiếu nữ áo lục lát nữa dùng để đun nước pha trà, sau đó lại xung phong nhận việc xách thùng gỗ đi lấy nước suối.
Lúc hắn quay lại, thiếu nữ áo lục đã ngồi trên đệm cỏ, bày biện đồ trà xong xuôi, đốt đống củi vừa nãy, rồi chỉ vào hai chén trà men ngọc khắc hoa trên bàn. Bên trong đã để sẵn một miếng bánh trà nhỏ.
Lục Cảnh bây giờ không còn là một tên nhà quê mới tới, thấy vậy bưng chén trà trước mặt lên, trước nhìn màu sắc và hình dạng bánh trà, sau đó lại đưa mũi đến gần, ngửi hương trà. Lúc này mới đặt chén trà xuống, khen một tiếng, "Trà ngon."
Hắn cũng không phải là khách sáo, mà trà này đích xác rất ngon, cho dù người kiến thức nửa vời về lá trà như hắn cũng có thể nhận ra đây không phải loại trà bình thường. Nếu mang ra ngoài thị trường bán, e rằng cũng phải được mười hai mươi kim. Điều này đã vượt qua giá cả rổ rau kia, tính ra như vậy, thì Lục Cảnh có chút chiếm tiện nghi.
Bất quá điều này cũng cho thấy thiếu nữ áo xanh đích thực là người không thích nợ nhân tình.
Đợi Lục Cảnh đặt chén trà xuống, nàng bẻ vụn bánh trà trong chén, đồng thời nước suối trong nồi đồng một bên cũng vừa được đun sôi, thế là thiếu nữ áo lục bắt đầu điểm trà.
Phong trào Triều Trần Đấu Trà rất thịnh hành, quá trình cũng tương tự như trò vương giả vinh quang ở kiếp trước của Lục Cảnh, từ vương tôn quý tộc đến dân thường đều rất thích thú với việc này. Nhưng Đấu Trà chung quy là hoạt động giải trí khá tốn kém, cả lá trà lẫn đồ dùng pha trà đều hao tổn không ít, có người vì tìm một nguồn nước suối tốt để pha trà, không tiếc trèo đèo lội suối ngàn dặm, dù chỉ dẫn theo một hai người hầu, tìm quán trọ ven đường để nghỉ chân cũng là một khoản chi không nhỏ.
Cho nên những cao thủ trong lĩnh vực này, cơ bản vẫn xuất thân từ gia đình quan lại hoặc phú thương. Ví như đương kim quan gia, mặc dù có kẻ a dua nịnh hót, nhưng bản thân cũng đích thực rất lợi hại trong Đấu Trà, Cố Thải Vi xuất thân từ gia đình quan lại, bởi vậy cũng được học qua cách pha trà.
Còn tự tay pha trà cho Lục Cảnh uống, khi ấy Lục Cảnh cũng rất vui vẻ thích thú.
Nhưng bây giờ nhìn thiếu nữ áo lục, động tác của nàng lại càng thêm thuần thục, canh trà chịu được lực, điều chế như nhựa cây tan ra, tay nhẹ mà không bị nặng, chỉ xoay cổ tay.
Từ mặt trà chúi xuống, vòng một đường, gấp chú lại, nhưng mặt trà không hề động. Đến lần canh thứ hai, màu sắc dần dần mở ra, lấp lánh như châu ngọc, sau đó dần chuyển từ quý sang khinh quân, rồi lại xoáy vòng, trong ngoài thấm nhuần, hiện lên vân mắt cua, kết hợp lẫn nhau, màu trà đạt 6-7 phần. Mà sau canh thứ 7, thanh trọc đã phân, sữa sương mù mãnh liệt, trào lên cao, xoáy lại mà không hề động, đó gọi là "cắn ngọn".
"Mời dùng." Thiếu nữ áo lục đưa chén trà cho Lục Cảnh nói.
"Vậy ta xin phép."
Lục Cảnh nhìn ra được thiếu nữ áo lục chắc hẳn xuất thân từ gia tộc danh giá, nếu không thì từ nhỏ sẽ không được bồi dưỡng đến mức độ này.
Nhưng Lục Cảnh cũng không nhiều chuyện tìm hiểu về thân thế của nàng, giờ phút này hắn chỉ coi mình như một trà khách, thưởng thức trà nghệ của nàng xong thì sẽ bưng chén lên uống. Hắn vừa nếm một ngụm nhỏ đã không nhịn được phát ra tiếng kêu khẽ.
Bởi vì khác với những loại trà trước đây hắn đã từng uống, chén trà mà thiếu nữ áo lục pha chế ra hết sức đặc biệt, thế mà không hề có chút vị chát, vị giác ban đầu khá thuần hậu, khi nuốt vào bụng lại còn có thể cảm nhận được một dòng ấm áp, tựa như đang uống rượu vậy.
Thế nhưng lại không có hậu kình của rượu, thay vào đó là hương thơm thanh khiết của lá trà, lan tỏa giữa răng môi.
Lục Cảnh trước giờ chưa từng nghĩ lá trà lại có thể có độ phân lớp rõ rệt như thế.
Tuy rằng đã quyết định uống trà xong sẽ rời đi, không xem cũng không hỏi nhiều, nhưng con người Lục Cảnh vẫn không nhịn được tò mò hỏi một câu, "Trà này của cô sao có thể pha được như vậy?"
Thiếu nữ cũng không giấu diếm, nghe vậy liền đáp, "À, đây là do ta tự tìm tòi ra một phương pháp, mấu chốt không nằm ở lá trà, mà ở nước dùng để pha."
"Nhưng mà nước suối bây giờ là ta lấy, chính là nước suối bình thường thôi mà."
Lục Cảnh nhớ lại một chút động tác khi thiếu nữ áo lục pha trà, giật mình nói, "Đúng rồi, trước đó cô lấy ra một gói giấy, cho thêm chút gì đó vào trong nồi đồng."
"Không sai, đồ ta thêm vào là một loại dược liệu tên là Hỏa Đăng Lung Thảo, sinh trưởng ở Tây Vực, bất quá bản thân nó có độc, tốt nhất đừng tùy tiện cho vào, mà bản thân ta cũng chỉ dùng Hỏa Đăng Lung Thảo năm tuổi, lại có thêm một vài dược liệu khác nữa hòa lẫn vào."
Thấy Lục Cảnh bỗng ngây người, thiếu nữ áo xanh lại hiểu lầm ý hắn, cho rằng Lục Cảnh đang lo lắng bị trúng độc, thế là lại giải thích nói, "Ngươi không cần khẩn trương, Hỏa Đăng Lung Thảo ta chọn để nấu trà đều là những cây từ 30 đến 50 năm tuổi, độc tính yếu nhất, còn phải phối hợp thêm một vài vị thuốc khác để trung hòa. Bây giờ trong chén trà của ngươi đã không còn độc nữa, ngược lại còn có thể mượn dược tính của Hỏa Đăng Lung Thảo giúp ngươi làm ấm dạ dày, mặt khác, 2 năm nay Tây Vực chuyển lạnh, không thích hợp cho Hỏa Đăng Lung Thảo sinh trưởng nữa, nên Hỏa Đăng Lung Thảo trên thị trường cũng rất khó mua được."
Nàng vẫn đang kể về chuyện pha trà, lại không biết tâm Lục Cảnh đã bắt đầu rối loạn.
Hắn hiện giờ dùng để giải quyết phiền phức đan điền chủ yếu chính là "Trụy Nhập Phàm Trần", loại độc dược này là hắn từ chỗ Tống Trọng Văn theo tiểu Ất có được, theo như tiểu Ất nói thì độc dược này đến từ Vạn Độc Cốc xú danh rõ ràng. Cốc chủ Đông Môn Vô Sách một thân độc thuật thiên hạ vô song, nhưng bởi vì hành sự quá phách lối, nên bị võ lâm chính đạo vây công, dẫn đến Vạn Độc Cốc bị hủy diệt, người nhà và đệ tử của Đông Môn Vô Sách cũng cơ bản đều chết hết, chỉ còn lại một đứa con gái nhỏ, vào 5 năm trước bị chính đạo cao thủ truy sát, từ đó về sau không rõ tung tích.
Sẽ không... trùng hợp vậy chứ?
Trong lòng Lục Cảnh dâng lên một đợt kinh đào hãi lãng, tuy rằng chỉ vì một vị thuốc mà đã vội nhận định thân phận của đối phương thì không tránh khỏi có chút chủ quan, nhưng cân nhắc đến giới tính tuổi tác của thiếu nữ áo lục, còn có việc nàng am hiểu dùng độc, thêm vào đó là cảm giác cảnh giác khác thường trước đó, khiến cho khả năng nàng là con gái nhỏ của Đông Môn Vô Sách tăng lên rất nhiều. Ngoài ra, còn có căn nhà tranh mới dựng lên không lâu trước mắt này, cũng nói rằng nàng vào cốc chưa được bao lâu, mà con gái nhỏ của Đông Môn Vô Sách cũng mất tích được 5 năm.
Với thực lực của Tẩy Kiếm Các, Huyền Không Tự các loại đại phái đỉnh cấp trong chính đạo, lâu như vậy mà vẫn không hề tìm được một chút tin tức gì về cô bé, gần như là một việc không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, nếu như nàng đã tiến vào thư viện, trở thành người giấy trong Kính Hồ cốc thì điều này lại có thể giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận