Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 05: Mã thập yêu mai

Lục Cảnh cảm thấy hai bao ngô này nhiều lắm cũng chỉ nặng 40-50 cân, vì hắn không phải mới ngày đầu làm phu khuân vác, bình thường 200 cân đặt lên vai, dù không đến mức lập tức đè hắn gục xuống nhưng chắc chắn không thể nhẹ nhàng như vậy được. Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh là liệu có chuyện gì ẩn giấu bên trong những hàng hóa này, thời gian qua hắn làm ở bến tàu, cũng nghe qua chuyện một số thuyền nhỏ không tuân thủ quy tắc sẽ giở trò với lương thực vận chuyển, nhưng cùng lắm chỉ là dùng đồ xấu tráo đồ tốt, một bao ngô mà thiếu những 80 cân thì quá lộ liễu rồi. Hơn nữa Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn những phu khuân vác khác, không thấy ai tỏ vẻ kinh ngạc, ngoài Ngưu Cửu ra thì mỗi người vẫn khiêng 3-4 bao ngô như thường. Kỳ lạ, Lục Cảnh trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng đúng là hắn cảm thấy mình còn nhiều sức, thế là do dự một chút rồi mở miệng, "Hay là... cho thêm một bao nữa?" Hai người khuân vác nghe vậy cũng không nói gì, liền nhấc thêm một bao ngô đặt lên lưng Lục Cảnh. Kết quả Lục Cảnh vẫn thấy bao ngô mới chỉ nặng 20-30 cân, hơn nữa khi hắn vác thêm bao ngô thứ 3, Lục Cảnh phát hiện một chuyện khác, đó là cảm giác căng đau ở đan điền bấy lâu nay đã giảm bớt đi nhiều, và lần này hắn có thể xác định đó không phải ảo giác. Thế là Lục Cảnh nhờ hai phu khuân vác kia giúp mình vác thêm một bao nữa, lúc này trên mặt hai người lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bọn họ không quen Lục Cảnh, nhưng cùng làm ở một bến tàu, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, biết thiếu niên này bình thường chỉ vác khoảng hơn 200 cân, gồng lắm thì 3 bao ngô, 4 bao thì quá sức với cậu ta rồi. Một người trong số đó không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu tử, đừng có gắng quá." "Không sao, ta vẫn còn sức." Lục Cảnh đáp lời. Cậu nói thật, nhưng với hai người kia thì nghe có vẻ hơi quá sức mình, dù sao 3 người cũng không quen, nếu Lục Cảnh đã khăng khăng như vậy thì bọn họ cũng không có lý do gì để kéo cậu lại, chỉ là trong lòng đã bắt đầu nghĩ có chút chế giễu, cả hai cùng nhau động thủ vác bao ngô thứ 4 lên vai Lục Cảnh. Kết quả thiếu niên kia đứng vững chẳng hề chao đảo, Lục Cảnh nháy mắt, lần này dứt khoát nói thẳng: "Thêm hai bao nữa đi." Hai phu khuân vác cùng biến sắc, Lục Cảnh hiện tại đã có 4 bao ngô trên lưng, thêm 2 bao nữa là 6 bao, 600 cân, sức nặng này dù là Ngưu Cửu e rằng cũng không kham nổi, nhưng thấy bộ dáng của Lục Cảnh chẳng hề giống đang nói đùa, hơn nữa thiếu niên này cũng chẳng hề lộ vẻ mệt nhọc. Thế là hai người cắn răng, lại ôm thêm hai bao ngô, lúc này các phu khuân vác khác trong khoang thuyền cũng đều đã chú ý tới sự việc này, bất giác dừng tay, Lục Cảnh kỳ thật thấy mình còn dư sức vác thêm một bao, nhưng đáng tiếc là 6 bao ngô trên lưng đã chất cao, tay không với tới được nữa. Nên cậu không nói gì thêm, cứ thế đi ra khỏi khoang thuyền dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cõng 600 cân ngô, Lục Cảnh bước đi chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cậu chỉ thấy toàn thân ấm áp, rất dễ chịu, mà bụng dưới vùng đan điền căng đau cũng gần như sắp biến mất. Đây có lẽ là lần vác hàng thoải mái nhất của Lục Cảnh từ khi làm phu khuân vác, cậu thế mà vượt lên trước Ngưu Cửu, vốn người đi trước cậu, sau đó lại lần lượt vượt qua 7-8 phu khuân vác khác, cho đến khi không còn ai đi cùng nữa thì Lục Cảnh vẫn không dừng bước, một hơi vác 6 bao ngô đến một tiệm gạo phía thành tây. Mà lúc này một vị tiên sinh của Thanh Trúc bang đang đứng chờ ở cửa sau tiệm gạo, vừa ngáp vừa chờ kiểm kê hàng hóa tính toán thẻ tre, nhưng vị tiên sinh mặc áo nâu, để râu ngắn này hiển nhiên không ngờ sẽ có phu khuân vác tới nhanh vậy, nhất là khi hắn thấy số ngô chồng chất trên vai Lục Cảnh thì lại càng choáng váng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở mở to ra, quên cả việc phát thẻ tre. Thế là Lục Cảnh phải lên tiếng nhắc nhở, "Sáu bao ngô." "Mấy bao?" Tiên sinh áo nâu tuy đã đếm rõ, nhưng vẫn không kìm được thốt lên. "Sáu bao." "Sáu bao cái gì?". ... Lục Cảnh không nghĩ tới triều Trần cũng có người thích chơi trò "Mã Thập Yêu Mai" (ý chỉ trò đùa cố tình hỏi ngớ ngẩn), nhưng cũng may vị tiên sinh áo nâu kia vừa nói ra thì tự biết mình lỡ lời, hắn tất nhiên biết Lục Cảnh đang vác ngô, chỉ là có chút không thể tin vào mắt mình. 600 cân ngô mà lại có người một đường vác từ bến tàu đến tiệm gạo, hơn nữa xem dáng vẻ Lục Cảnh, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hơi thở cũng không gấp gáp, thật là có chút phá vỡ lẽ thường. Nhưng hắn biết hỏi cũng chẳng được gì, dứt khoát thu hồi bút lông và sổ sách, trực tiếp giơ tay định chụp một bao ngô trên vai Lục Cảnh. "Cẩn thận nặng." Lục Cảnh tốt bụng nhắc nhở. Nhưng tiên sinh áo nâu hiển nhiên không tin một bao ngô có thể nặng trăm cân, hắn cho rằng tiểu tử này tám phần đang giở trò gian dối, thay thế hàng trên đường gì đó, nếu thật là vậy thì bang quy của Thanh Trúc bang không phải để trưng. Kết quả một tay hắn chụp xuống thì bao ngô chẳng hề nhúc nhích, tiên sinh áo nâu không tin tà, lần thứ hai gắng sức nhưng vẫn không được, cổ tay hắn giật rút, một bộ dạng thấy quỷ, rồi rút từ trong ống tre một thẻ tre, hai thẻ ngắn, nhét vào đai lưng của Lục Cảnh. Một thẻ tre tương đương mười thẻ ngắn, có nghĩa là tiên sinh áo nâu thừa nhận Lục Cảnh đã vác 6 bao ngô đến, dù đến giờ hắn vẫn chưa hiểu vì sao người thanh niên này có thể làm được điều đó. Lục Cảnh đổ ngô trên vai xuống vào tiệm gạo, rồi không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng về phía bến tàu, cả người thần thái sáng láng, cứ như học sinh tiểu học tan trường đeo cặp sách về nhà vậy. Lục Cảnh cũng nhận ra mình hiện tại có chút không thích hợp, không mệt mỏi chỉ là phụ, mấu chốt là cậu không kịp chờ đợi muốn đi vác thêm vài chuyến ngô nữa. Từ góc độ kiếm tiền thì việc này chẳng có gì đáng trách, nhưng vấn đề là Lục Cảnh phát hiện khát vọng này của mình không quá liên quan đến tiền bạc, mà chỉ đơn thuần là muốn vác, giống như mỗi ngày bạn tăng ca ở công ty, cuối cùng giật mình nhận ra mình không phải vì tiền mà làm thêm giờ, cũng chẳng phải trốn tránh trách nhiệm gia đình như chăm con, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chỉ đơn giản là muốn góp một phần công sức nhỏ bé để ông chủ sớm ngày tậu Ferrari vậy. Đây là tinh thần gì?! Trong thoáng chốc, Lục Cảnh hoài nghi liệu gần đây có phải mình vác gạch nhiều quá nên sinh ảo giác hay không, nhưng thân thể không biết nói dối, từ khi cậu khiêng 6 bao ngô đó, lưng không còn đau, eo cũng không mỏi, đi đường cũng đầy sức lực, cậu cảm nhận được dòng nước ấm trong kinh mạch mình lưu chuyển, đồng thời đan điền cũng dễ chịu hơn nhiều. Và đợi khi cậu trút hết số ngô kia xuống thì lại như buổi sáng ăn xong cơm, dòng nước ấm đó dần dần biến mất, còn đan điền thì lại âm ỉ cảm giác căng trướng. Nên cái này còn gì mà nói, Lục Cảnh bước nhanh hơn, cơ hồ chạy chậm về phía bến tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận