Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 367: Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng

Hàn Sơn Khách hướng về phía trên bầu trời vẫy vẫy tay. Rõ ràng cũng không có gió, nhưng bên tai Lục Cảnh lại truyền đến một mảnh lá cây lắc lư ào ào âm thanh. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy cây quái thụ kia bên trên, những lá cây vốn dĩ tự nhiên giãn ra, lúc này đều dựng ngược lên! Phảng phất như là những mũi tên đang được lắp vào trên trường cung! Tiếp đó Hàn Sơn Khách nắm tay lại, hô to một tiếng "Phóng!" Sau đó, một đầu lá cây trên cành đều bắn ra, chẳng những bao phủ cả người Lục Cảnh, mà còn phong kín cả không gian xung quanh hắn! Đây không phải lá cây bình thường, chúng được sinh ra từ cây quái thụ kia, bản thân đã cứng rắn như thép, hơn nữa các cạnh sắc nhọn lóe lên hàn quang. Mỗi một chiếc lá tựa như một con dao nhỏ, lao về phía thân thể Lục Cảnh. Nếu bị chúng đánh trúng, không khác gì bị lăng trì. Nhưng không biết có phải vì quá sợ hãi mà hóa ngốc không, Lục Cảnh thế mà cứ đứng yên tại chỗ, mặc cho những lá cây kia rơi lên da thịt mình! Kết quả, cảnh tượng máu thịt văng tung tóe mà Hàn Sơn Khách mong đợi đã không xảy ra. Đợi đến khi trận mưa lá kết thúc, Lục Cảnh, ngoài quần áo bị cắt tả tơi, trông có vẻ hơi chật vật, thì trên người lại không hề có một vết thương. Hàn Sơn Khách thấy vậy cũng không quá bất ngờ, chỉ có chút thất vọng, "Xem ra những lời giang hồ đồn đại là thật, ngươi thực sự đã khổ luyện công phu đến cực hạn. Chả trách Lệ Phi Long liên thủ với cả đám thái giám tự vệ kia cũng không phải đối thủ của ngươi. Lần này thú vị rồi đây, hai ta đều có khả năng chịu đòn như vậy, đêm nay muốn phân ra thắng bại không dễ dàng." "Ta không có vấn đề gì, dù sao người sốt ruột muốn rời khỏi thư viện không phải là ta." Lục Cảnh thản nhiên nói. "Vậy thì ta chỉ có thể dùng thêm chút sức vậy." Hàn Sơn Khách mỉm cười, nói xong hắn liền lại dậm chân. Rất nhanh Lục Cảnh liền cảm thấy dưới chân truyền đến chấn động, giống như có vài con giao long đang bốc lên gào thét vậy. Rồi sau đó, phía sau lưng hắn một vùng bỗng nhiên lõm xuống, một cái rễ cây to hơn cả đùi của hắn, từ dưới đất chui lên, quất về sau gáy của hắn! Tuy không hề quay đầu, nhưng Lục Cảnh cứ như mọc thêm mắt ở sau lưng, trước khi đầu rễ cây kia kịp rút trúng, hắn đã nhảy sang bên cạnh, nhẹ nhàng né được đòn đánh lén này. Nhưng chuyện chưa dừng lại! Ngay lúc Lục Cảnh vừa nhảy lên không trung, chỗ mà hắn dự định đặt chân lại lõm xuống, tiếp đó một rễ cây còn to hơn cái vừa đánh lén hắn, từ cái lỗ kia chui ra, quấn về phía eo của hắn! Hàn Sơn Khách có lẽ vì đau đầu trước sức phòng ngự của Lục Cảnh, nên cuối cùng quyết định đổi cách, không còn muốn sát thương Lục Cảnh nữa, mà đổi sang tìm biện pháp để cuốn lấy Lục Cảnh. Dù sao giữa hắn và Lục Cảnh cũng không có thâm cừu đại hận, mục đích đêm nay của hắn không phải để giết người, mà chỉ là muốn rời khỏi thư viện một cách thuận lợi mà thôi. Với mục tiêu đó, bất kể là giải quyết Lục Cảnh hay nghĩ cách hạn chế hành động của Lục Cảnh, kết quả cũng là như nhau. Có điều, ý đồ của hắn không dễ dàng thực hiện như vậy, mặc dù thân đang ở giữa không trung, không có điểm tựa, nhưng Lục Cảnh còn có thoái pháp có thể thi triển. Mắt thấy có thêm một rễ cây đánh tới, Lục Cảnh cũng không hề bối rối, trực tiếp thi triển Phong Vân Biến, trước khi bị rễ cây kia cuốn lấy, đã kịp một cước đá vào. Đầu rễ cây kia lập tức bị khựng lại, còn Lục Cảnh thì đã nhân thế phản chấn, kéo dài khoảng cách, đồng thời chạm đất thành công. Nhưng hắn vừa mới chạm đất, sau lưng liền lại truyền đến vài đạo tiếng xé gió, hơn nữa, phía dưới mặt đất dưới chân hắn, cũng có thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng! Lục Cảnh không thể không lui thêm mấy bước, trước hết để những cái rễ cây bay lên từ dưới chân né ra, tiếp đó lại vận toàn bộ nội lực đánh bay rễ cây từ sau lưng đánh tới. Tuy vẫn chưa bị rễ cây cuốn lấy như ý Hàn Sơn Khách muốn, nhưng cũng đủ để cho hắn thấy được hi vọng. Thế là Hàn Sơn Khách cũng không còn đứng một bên xem kịch nữa, mà cũng dứt khoát xuống sân, tham gia vào vòng vây tấn công Lục Cảnh. Mặc dù sau khi trọng sinh, hắn vẫn không hề biết võ công, động thủ cơ bản chỉ biết mỗi bộ vương bát quyền vung loạn xạ, mỗi lần đều bị Lục Cảnh tùy tiện tìm ra sơ hở, đạp bay ra ngoài. Nhưng với tố chất thân thể được tăng cường không biết bao nhiêu lần, mỗi lần hắn bị đánh ngã xuống đất, cũng đều lông tóc không bị hề hấn gì, phủi mông một cái liền đứng dậy, sau đó lại đầy phấn khởi xông tới. Cứ như một con tiểu cường đánh không chết, da dẻ chai lì như da trâu, công kích thế nào cũng vẫn có thể gây cho Lục Cảnh chút phiền phức, nhất là khi ngày càng có nhiều rễ cây từ dưới đất chui lên, việc ứng phó của Lục Cảnh không còn được nhẹ nhàng dễ dàng như ban đầu nữa. Có chút không cẩn thận, rất có thể hắn sẽ bị đám rễ cây đó bắt lại, không thể thoát thân được. Lục Cảnh biết không thể tiếp tục thế này, tùy ý để Hàn Sơn Khách phát động thế công, nắm quyền chủ động, hắn nhất định phải làm gì đó, thoát khỏi tình thế bất lợi trước mắt này. Nhưng lúc nãy, hắn đã thử dùng quyền cước, hay đao kiếm, đối với Hàn Sơn Khách hiện tại, cũng không hề có tác dụng gì. Điều đầu tiên mà Lục Cảnh nghĩ đến là hỏa công. Dù sao Hàn Sơn Khách được sinh ra từ cây quái thụ kia, mà các thủ đoạn mà hắn đang thi triển đều liên quan đến cây quái thụ đó. Chỉ cần có thể giải quyết cây quái thụ kia, thì Hàn Sơn Khách, cho dù không chết, thì một thân công lực cũng coi như đã bị phế bảy tám phần. Mà cây cối thì, trong tình huống bình thường, đều sẽ sợ lửa, nhưng Lục Cảnh rất nhanh phát hiện, mình dường như không có phương pháp nào để phóng hỏa cả. Vì ỷ vào thị lực của mình tốt, cộng với ánh trăng đêm nay khá sáng, nên khi đến đây, hắn không hề mang theo bó đuốc gì cả. Không chỉ bó đuốc, mà trên người hắn cũng không có thứ gì có thể dùng để châm lửa. Nếu đổi lại là đệ tử khác của thư viện, thì đây chẳng có gì đáng nói, chỉ cần một chiêu hỏa diễm thuật đơn giản, là đã có thể có lửa cháy bùng lên ngay. Nhưng Lục Cảnh nhìn vào bảng kỹ năng của mình, chỉ có một chiêu "Xanh um tươi tốt" đang được luyện đến max cấp. Việc châm lửa không phải là sở trường của hắn. Được rồi, ai bảo chuyên ngành của hắn hơi bị lệch rồi. Mặt khác, hắn nhìn xung quanh một lượt, cũng không có thứ gì dễ bắt lửa. Dù có thể tạo ra lửa đi chăng nữa, muốn ngọn lửa cháy bùng lên cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thế là Lục Cảnh chỉ còn cách từ bỏ cái ý nghĩ khá mê hoặc này, tìm phương pháp khác. Bản thân hắn cũng từng trồng nhân sâm một thời gian, nên đối với thực vật coi như có chút hiểu biết, biết những vật này kỳ thật cũng có không ít nhược điểm, như sợ côn trùng, sợ khô hạn, sợ ngập úng… Nhưng những nhược điểm này về cơ bản không phải là thứ có thể thấy hiệu quả ngay lập tức. Lục Cảnh cũng không có khả năng khiến một khu vực rộng lớn bị ngập lụt hoặc đột nhiên biến thành đất cằn. Mắt thấy thế công của đám rễ cây kia ngày càng điên cuồng, mà Lục Cảnh thì vẫn chưa tìm ra cách phá giải nào, nên hắn chỉ còn cách di dời ánh mắt tới pháp thuật duy nhất mà mình đang nắm giữ. – “Xanh um tươi tốt”. Lục Cảnh nhớ, hồi mới bắt đầu luyện pháp thuật này, dường như vì thi pháp không đúng, ngược lại còn hại chết không ít cây cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận