Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 134: Dẫn Lôi Mộc

Chương 134: Dẫn Lôi Mộc
Dòng lũ kinh khủng mang theo uy lực của đất trời ào ạt đổ xuống, trong nháy mắt đã nhấn chìm cái hang động kia!
Nước va vào vách đá phát ra tiếng ầm ầm, người bình thường gặp phải sức mạnh tự nhiên như vậy, cơ bản là vừa đối mặt sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng mà, xét thấy đối thủ mà lần này phải đối mặt, đám người tu hành của Ty Thiên Giám lại không dám xem thường.
Giống như đợt mưa tên lúc trước, không ai trông chờ vào việc trận lũ này có thể giải quyết cái tồn tại trong hang núi, mà chủ yếu vẫn là thăm dò, cố gắng tìm kiếm nhược điểm của đối phương.
Hồng thủy ào ạt đổ xuống chừng nửa nén hương mới từ từ ngưng lại, lúc này lòng núi sớm đã thành một vùng đại dương mênh mông.
Nhưng trước sau vẫn không thấy động tĩnh gì từ bên trong truyền ra, ngay cả tiếng tim đập thình thịch cũng biến mất.
Đợi thêm một lát, Hoàng Giám Viện dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu nói với một vị lại viên sau lưng: "Nhanh, truyền tin cho những người canh giữ ở các bí cảnh khác, bảo bọn họ nhanh chóng rút lui!"
Lại viên kia nghe vậy còn hơi do dự, Ty Thiên Giám tuy rằng đã bố trí nhân lực chủ yếu ở dãy Thương Du, nhưng 11 bí cảnh còn lại cũng có sắp xếp.
Trước đó đã bố trí mấy tòa đại trận, mục đích chủ yếu là kéo dài thời gian, cố gắng vây khốn những bộ phận thân thể còn lại của con rồng kia.
Hoàng Giám Viện cũng không hy vọng xa vời có thể ngăn cản con rồng kia hợp thể, chỉ hy vọng có thể tranh thủ thêm thời gian, tốt nhất có thể lợi dụng thời gian này để trọng thương đầu rồng.
Nhưng hiện tại xem ra, con rồng kia còn xảo quyệt hơn so với dự đoán của bọn họ, rất có thể thừa dịp bọn họ thi pháp đã lặng lẽ rời đi.
Cho nên Hoàng Giám Viện mới lập tức ra lệnh, bảo người ở 11 bí cảnh còn lại rút lui.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Ty Thiên Giám để tránh bất trắc, đặc biệt mỗi bí cảnh thả ra hai người đưa tin, kết quả giờ tất cả đều không có tin tức.
"Bây giờ làm sao?" Một người khẩn trương nói: "Nếu nó cứ ẩn nấp như vậy, làm ác khắp nơi, với nhân lực hiện tại của chúng ta, đối phó quỷ vật đã không xong rồi, căn bản không thể phân thêm sức đi đối phó nó."
Kết quả hắn vừa dứt lời đã bị cắt ngang.
"Không đâu, con rồng kia căm hận hết thảy ở thế gian này, nhưng nó ghét nhất vẫn là những người tu hành chúng ta. Bởi vì chúng ta kế thừa di chí của con vịt đen trắng kia, lợi dụng sinh khí trên người nó để đối phó quỷ vật. Cho nên sau khi tìm lại được thân thể, nó nhất định sẽ quay về, báo thù chúng ta."
Lúc này Hoàng Giám Viện cũng nói: "Mọi người cứ yên tâm đừng vội... Ta đã truyền tin cho bên trong nha môn, mật thiết chú ý dị tượng ở các châu, chúng ta tạm thời cứ ở lại đây, dù sao đây cũng là chỗ chúng ta đã vất vả bố trí trong một tháng qua, nếu thực sự phải chọn một nơi giao chiến thì không có nơi nào thích hợp hơn nơi này."
Các tu sĩ nghe vậy trong lòng tuy vẫn thấp thỏm, nhưng nghe Hoàng Giám Viện nói xong thì cũng đã yên tĩnh trở lại, người thì chữa thương, người thì khôi phục bí lực.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tin tức từ Ty Thiên Giám truyền đến, không quan trắc được sự kiện bất thường nào, đồng thời đã phái người đi dò xét bí cảnh gần nhất.
Phát hiện không có một ai ở đó, những người trước đây phái đến giám sát cũng không thấy bóng dáng, hơn nữa phụ cận cũng không có dấu vết đánh nhau.
Hoàng Giám Viện không nói tin tức này cho những người khác.
Bởi vì nàng biết điều này sẽ mang đến nỗi sợ hãi lớn nhất.
Suy cho cùng, bọn họ hiểu biết về con rồng kia thực sự quá ít, dù mới có một cuộc giao chiến ngắn ngủi, nhưng thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt mũi đối phương, nói chi đến thủ đoạn.
Trong thời điểm này, việc công bố chuyện đã xảy ra ở bên ngoài các bí cảnh khác chỉ khiến những người vốn đang căng thẳng càng thêm bất an.
Suy cho cùng, những người giám sát còn lại của Ty Thiên Giám, phần lớn đều chỉ là đệ tử thư viện từ ba tháng trước, khuôn mặt ai nấy vẫn còn hơi non nớt.
Hoàng Giám Viện âm thầm nhét tờ giấy kia vào tay áo.
Đúng lúc này, bầu trời trên đầu nàng đột nhiên tối sầm lại.
Hoàng Giám Viện ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, một mảng lớn mây đen từ phía tây nam bay tới.
Mây đen đến rất nhanh, không lâu sau đã bao phủ cả sơn cốc.
Sau đó bắt đầu sấm sét vang rội, những con rắn điện màu tím khổng lồ chạy quanh trong tầng mây, giống như quần ma cuồng vũ.
Lần này không chỉ Hoàng Giám Viện, tất cả mọi người đều ý thức được mảng mây đen kia không bình thường, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Lại qua nửa ngày, mảng mây đen kia đột nhiên từ giữa tách làm đôi.
Từ chính giữa khe hở thò ra một cái đầu khổng lồ!
Cái đầu kia được cấu thành từ hàng ngàn tia chớp, không có thực thể, nhưng lại trông rất giống thật, có thể thấy rõ ràng lớp vảy cùng răng nhọn phía trên.
Hơn nữa, nó mang theo một khí thế kinh khủng, khiến những người nhìn thấy nó không khỏi nhũn cả đầu gối, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy.
Đây là uy áp đặc trưng đến từ kẻ bề trên.
Khi cái đầu rồng khổng lồ há miệng, một tia sét mạnh mẽ đường kính hơn 10 trượng đánh thẳng xuống đám người dưới đất, dường như là để trả mối thù bị ngập nước trước đó.
Nhưng Hoàng Giám Viện phản ứng cũng rất nhanh, từ trong ngực lấy ra một bàn trận, không chút do dự rót bí lực vào, kích hoạt pháp trận hộ thân dưới chân.
Pháp trận hộ thân này chiếm diện tích rất lớn, rộng khoảng 10 dặm, bao phủ toàn bộ các tu sĩ của Ty Thiên Giám bên trong.
Tia sét kia sắp sửa đánh trúng mọi người, lại bị một luồng sinh khí vô hình ngăn cản.
Khuôn mặt Hoàng Giám Viện lộ ra vẻ xanh xao, biết đây là dấu hiệu của việc tiêu hao bí lực quá độ, mấy hơi sau, nàng chủ động tiếp nhận bàn trận, tiếp tục thúc giục bí lực.
Cuối cùng bàn trận phải liên tiếp qua tay 9 vị tu sĩ, mới miễn cưỡng hóa giải được uy lực của tia sét kia.
Nhưng cái đầu Lôi Long kia không hề biến mất.
Ngược lại, nó vung đuôi xuống, trực tiếp lao ra từ tầng mây, dứt khoát tự mình xuất trận, nhào về phía đám người ở dưới.
Nhờ có thời gian Hoàng Giám Viện cùng mọi người tranh thủ, lúc này những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại.
Chỉ thấy một vị giám sát run rẩy hai tay lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo.
Mở nắp hộp, lấy ra một đoạn gỗ cháy đen.
Thấy Lôi Long sắp lao xuống, hắn không những không lùi lại mà còn cắn răng xông lên, giơ đoạn gỗ kia trong tay lên.
Ngay sau một khắc Lôi Long há miệng, đã nuốt chửng hắn, nhưng hắn lại không bị sét đánh chết, ngược lại, lôi điện xung quanh đều bắt đầu không kiểm soát bị hút vào đoạn gỗ cháy đen tưởng chừng vô vị kia trong tay hắn.
—— 【Ất Tự Nhất Bát Tứ】 Dẫn Lôi Mộc.
Đây là đoạn gỗ mà một người đốn củi vô tình phát hiện được quỷ vật trong núi sâu vào 24 năm trước, đúng như tên gọi, đoạn gỗ này có thể hấp thu lôi điện, về sau được Ty Thiên Giám mua lại với giá 20 lượng bạc.
Lần này Hoàng Giám Viện đã có chuẩn bị mà đến, không chỉ bày trận pháp, diễn tập pháp thuật, hơn nữa còn lần đầu tiên vận dụng một lượng lớn quỷ vật.
Tuy điều này không phù hợp với quy tắc làm việc lâu nay của Ty Thiên Giám, nhưng chuyện đến nước này, ngay cả người cứng nhắc như Hoàng Giám Viện cũng không để ý nhiều nữa, đánh không thắng thì một trận chiến này tất cả đều vô nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận