Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 268: Mới vận khí

"Ta muốn lấy ra ba triệu sáu trăm ngàn lượng bạc mà tiên sinh Nam Trai gửi ở đây, tin rằng Thiên Bình tiền trang cũng không mong muốn số tiền kia cứ tiếp tục nằm trong kho của các ngươi chứ." Nghe Lục Cảnh yêu cầu, Khúc quản sự không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Lục đại hiệp có tín vật cùng giấy tự viết của tiên sinh Nam Trai, vốn dĩ có quyền định đoạt ba triệu sáu trăm ngàn lượng bạc này. Cho nên ngài muốn rút toàn bộ số tiền cũng được thôi, chỉ là ba triệu sáu trăm ngàn lượng không phải là con số nhỏ." Nếu rút toàn bộ bằng bạc thỏi thì phải cho tiền trang chúng tôi vài ngày chuẩn bị, với cả không biết ngài định chuyển bạc đến đâu. Nếu là đi xa, thì cũng cần sớm liên hệ tiêu cục và tìm ngựa nữa…" Lục Cảnh cắt ngang lời Khúc quản sự, nói thẳng: "Nếu ta muốn lấy đi ngay hôm nay, ngươi có đề nghị gì không?" "Ừm, Thiên Bình tiền trang đích thực cũng cung cấp các phương án thay thế. Chúng tôi có thể đổi bạc trắng thành vàng, châu báu, thậm chí cả đồ cổ tranh chữ, những thứ này có giá trị hơn. Bất quá giá cả sẽ thấp hơn thị trường một chút, mà nói thật ba triệu sáu trăm ngàn lượng, dù có đổi thành châu báu tranh chữ cũng phải mấy xe chở." Lục Cảnh im lặng chờ đối phương nói tiếp. Quả nhiên Khúc quản sự dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu Lục đại hiệp còn tin tưởng chúng tôi, tôi có thể giúp ngài đổi số tiền kia thành ngân phiếu." Lục Cảnh nghe vậy liền nhíu mày, "Vậy thì khác gì nhau?" "Có khác chứ, ngài cứ nghe tôi nói kỹ. Lần này tôi cho ngài loại ngân phiếu mệnh giá từ một trăm đến năm trăm lượng, đây là ngân phiếu của Thiên Bình tiền trang được lưu thông phổ biến nhất trên thị trường. Hơn nữa đây là ngân phiếu vô danh, nhận phiếu không nhận người, hầu như không thể bị truy vết." "Nhưng mà có thiếu sót, đó là một khi bị mất hay hư hỏng thì tiền trang sẽ không bồi thường. Vì chúng tôi không có cách nào xác minh được khách hàng thực sự bị mất hay cố tình khai gian. Hay là có người khác nhặt được." Lục Cảnh nghĩ nghĩ: "Vậy đổi thành loại ngân phiếu vô danh này đi." "Như vậy nhiều nhất nửa canh giờ, Lục đại hiệp có thể cầm được số tiền này." Thấy sự tình đã được quyết định, Khúc quản sự liền định tự mình đi lấy ngân phiếu cho Lục Cảnh. Nhưng không ngờ người sau lại nói: "Đợi một chút, nói xong chuyện ba triệu sáu trăm ngàn lượng bạc này, tiếp theo nên nói về chuyện hai trăm ngàn lượng bị mất kia đi." Khúc quản sự liền giật mình. Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Lục Cảnh cũng nhướn mày, cười như không cười nói: "Sao vậy, đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn nói với ta chuyện này không liên quan đến Thiên Bình tiền trang à?" Lúc đầu nghe ngươi nói ta đã thấy rất hoang đường, vì theo ta được biết thì nửa miếng ngọc bội này tiên sinh Nam Trai đã hơn 40 năm không hề đụng tới. Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, tất nhiên cũng là do phía Thiên Bình tiền trang gây ra. Chẳng qua lúc đó ta chưa xác định được đây là do một vài người trong tiền trang gây ra, hay là ý của các ngươi, cho nên ta mới quyết định tự mình đến đây một chuyến." "Nhưng trên đường đi có chuyện ta vẫn không rõ, mong Khúc quản sự giải đáp giúp ta." "Chuyện gì?" Khúc quản sự trong lòng hơi kinh hãi, nhưng vẫn trầm giọng nói. "Giả sử, nếu Khúc quản sự ngươi không nói dối, thật sự có một người như vậy, hắn không biết dùng thủ đoạn gì trộm được nửa miếng ngọc bội của tiên sinh Nam Trai, lại còn bắt chước được chữ viết của tiên sinh Nam Trai, do đó che mắt được Thiên Bình tiền trang. Vậy ta xin hỏi, tại sao cuối cùng hắn chỉ lấy đi hai trăm ngàn lượng bạc từ tiền trang?" "Là không nỡ sao, hay là lương tâm trỗi dậy, cảm thấy vẫn nên để lại ba triệu sáu trăm ngàn lượng bạc cho tiên sinh Nam Trai dưỡng già. Bản thân tốn công phu lớn như vậy chỉ lấy một phần nhỏ." Khúc quản sự á khẩu không trả lời được. Mà Lục Cảnh cũng tiếp lời: "Khi ta hỏi chính mình câu hỏi này, liền dễ dàng nghĩ đến chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy. Không sao cả, các ngươi có thể không thừa nhận. Vì những điều này chỉ là phỏng đoán của ta, trong tay ta không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào." "Nhưng mà công đạo ở tại lòng người. Ta chỉ cần kể ra những "sự thật" ngươi nói với ta, cùng với những phỏng đoán của bản thân. Cộng thêm danh tiếng của ta trong giới giang hồ hiện giờ, Khúc quản sự thấy mọi người sẽ nhìn Thiên Bình tiền trang thế nào? Khi họ muốn tiết kiệm tiền, nhất là khoản tiền lớn, họ có còn cân nhắc đến Thiên Bình tiền trang có danh tiếng trăm năm này không?" Khúc quản sự nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Lục Cảnh, thở dài một tiếng: "Hai trăm ngàn lượng bạc kia đích thực không còn ở Thiên Bình tiền trang nữa. Bất quá ngươi nói cũng có lý, chuyện lần này đích thực là do chúng ta Thiên Bình tiền trang sơ suất. Phần tổn thất này nên do chúng tôi gánh chịu." "Vậy đi, lão hủ sẽ đổi cho Lục đại hiệp thêm hai trăm ngàn lượng ngân phiếu, bù đủ số ngân lượng mà tiên sinh Nam Trai đã gửi ở đây." Lục Cảnh biết rõ đây có lẽ chính là giới hạn cuối cùng của Thiên Bình tiền trang. Thậm chí hắn còn muốn mượn chuyện này để kiếm cho mình một khoản bồi thường kếch xù. Nhưng mà, chuyện giang hồ cuối cùng vẫn phải nói đến một chữ lý. Mấu chốt là hắn cũng không có bằng chứng xác thực, có thể chứng minh Thiên Bình tiền trang đích thực có liên quan đến đám người đã tập kích hắn trước đây. Hắn có thể tìm ra sơ hở trong câu chuyện mà Khúc quản sự kể trước đây, dùng uy tín của Thiên Bình tiền trang để uy hiếp đối phương nhả ra hai trăm ngàn lượng bạc đã biến mất không hiểu kia, nhưng nếu như hắn đòi thêm phí bịt miệng thì Thiên Bình tiền trang cũng có thể phản cắn ngược lại, nói Lục Cảnh vì tiền mà vu oan giá họa. Vậy thì sau này hai bên chỉ có thể đấu võ mồm. Tất nhiên, nếu thật sự khó chịu, Lục Cảnh có thể lật bàn. Nhưng dù sao hắn không phải là người trong ma đạo. Đây cũng không phải miền Tây hoang dã của nước Mỹ, nói cướp ai thì cướp. Nếu Lục Cảnh trong thời gian gần đây không có ý định đổi phe thì những quy tắc cơ bản vẫn nên tuân thủ. Bởi vậy phương án giải quyết cuối cùng được định ra như thế, Lục Cảnh giúp Hàn Sơn Khách lấy lại toàn bộ số tiền đã gửi ở Thiên Bình tiền trang, cũng coi như xứng đáng với tình nghĩa luyện đan của người đó. Còn chuyện Hàn Sơn Khách có gửi tiền ở các ngân hàng khác không, số tiền này có thể bị phát hiện không thì không phải chuyện Lục Cảnh quản. Cuối cùng, Khúc quản sự điểm cho Lục Cảnh vừa vặn 10 ngàn tấm ngân phiếu, tổng cộng ba triệu tám trăm ngàn lượng. Lại dựa theo yêu cầu của Lục Cảnh, đổi cho hắn 700 lượng trân châu và 100 lượng tiền mặt. Chỉ riêng số ngân phiếu này thôi đã lấp đầy hai cái bao tải lớn. Cũng may, chút trọng lượng này đối với Lục Cảnh chẳng là gì. Hắn cảm giác như mình lại trở về những ngày ở Thanh Trúc bang làm phu khuân vác. Một vai vác một bao tải, sải bước ra cửa. Mà sau khi ra khỏi cửa, Lục Cảnh cũng không vội về Hành Ký tiệm quan tài, mà tìm một chỗ vắng người, đặt bao tải xuống, rồi quay đầu nhìn con mèo đen bên cạnh, tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi hút được thứ vận khí gì từ tên họ Lý kia vậy?" Theo lý thuyết thì hôm nay tên nhóc này đã ăn no, không còn hứng thú lắm với vận khí tương tự, nhưng nó ngược lại còn nhớ chuyện giúp Lục Cảnh đổi vận, ban đầu vốn nhắm đến Phúc An công chúa. Nhưng Lục Cảnh nghĩ dù sao đôi bên cũng có chút giao hảo, với cả quan hệ giữa Phúc An công chúa và Cố Thải Vi cũng không tệ, nên hắn không nỡ ra tay. Cho đến khi ở tiền trang lại gặp Lý Quan Thạch thì mèo đen phản ứng rất mạnh. Thế là Lục Cảnh mới mở miệng kêu Lý Quan Thạch ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận