Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 249: Cầu trường sinh

Chương 249: Cầu trường sinh
“Đan dược gì?”
“Trường sinh chi đan,” người đàn ông nói thẳng, dừng một chút lại cảm khái nói, “Phàm nhân cả đời này thực sự quá ngắn ngủi, cho dù lập nên thiên thu sự nghiệp vĩ đại, thành tựu bất thế chi công, có gia tài ức vạn, kiều thê mỹ thiếp, trăm năm sau cũng chẳng qua là một nắm cát vàng, cái gì cũng mang không được, chỉ cần nghĩ tới đây, liền làm ta cơm nước không vào.”
Trước kia thích y phục mặc lên người không có cảm giác, thích ăn đồ ăn ngậm trong miệng không có hương vị, thích nhất tuyệt sắc thấy cũng thấy tẻ nhạt vô vị... Từ đó trở đi ta cũng vô tâm làm những chuyện khác, cuối cùng quyết định đem tất cả tinh lực đều vùi đầu vào truy tìm trường sinh bất lão trên đường.”
“Bởi vì đây là việc duy nhất có ý nghĩa trong mấy chục năm còn lại của chúng ta. Ta sai người thu thập thiên hạ tất cả ghi chép về thuật trường sinh cổ tịch, sau đó lại đi khắp các danh sơn đại xuyên, tìm kiếm, hỏi thăm di tích tiên nhân.”
“Đáng tiếc trước sau chưa thể tìm được phương pháp trường sinh, ngược lại trời xui đất khiến mà tu ra được bí lực. Sau đó ta lại tự mình mò mẫm học luyện chế trường sinh chi đan.”
“Thế nhưng việc vặt bên người quá nhiều… Cung, ách, người nhà của ta và những thuộc hạ kia cũng đều nhao nhao phản đối, mỗi ngày đều ồn ào bên tai ta, khiến ta không chịu nổi phiền phức, liền nài nỉ ti thiên giám thiếu giám lúc đó tìm cho ta một chỗ yên tĩnh, thế là hắn liền đưa ta đến nơi này.”
Người đàn ông nói, “Như ngươi thấy đấy, điều kiện ở đây rất gian khổ, đến cả một gian phòng cũng không có, so với chỗ ở trước đây của ta thì hoàn toàn không thể so sánh, đất trồng rau cùng dược viên cũng đều do ta tự đào, còn có con lợn rừng ba ngày hai ngày đến đây phá phách, nhưng không thể không thừa nhận, nơi này quả thực rất thích hợp để luyện đan, quan trọng nhất là không ai quấy rầy.”
“Ta ở đây cũng... Á, ta thế mà đã không nhớ rõ mình ở bao lâu rồi, dù sao coi như hài lòng đi, hy vọng trước khi chết có thể luyện ra trường sinh chi đan.”
Nghe người đàn ông nói xong ước mơ tương lai, Lục Cảnh cũng thấy choáng váng.
Hắn không ngờ rằng mình gặp được một tu sĩ chính thống đến thế.
Nói là chính thống bởi vì người đàn ông trước mắt đại khái phù hợp nhất với ấn tượng của dân gian về tu sĩ, truy cầu trường sinh, không hỏi thế sự, dốc lòng tu đạo.
So sánh thì ngược lại những tu sĩ thư viện cùng ti thiên giám này lại có chút không chủ lưu.
Suốt ngày chỉ lo tăng cường thực lực, chém chém giết giết, đối phó quỷ vật, không ai màng tới chuyện trường sinh bản chất.
Đương nhiên, đây đối với Lục Cảnh mà nói không phải một tin tức tốt.
Quả nhiên, khi Lục Cảnh thử hỏi xem người đàn ông có thể giúp hắn luyện loại đan dược được không thì người đàn ông nhíu mày.
"Không muốn, nghe đã thấy phiền phức, mấu chốt là rất tốn thời gian, nhỡ ta mất mấy tháng luyện giúp ngươi đan dược ngươi muốn, cuối cùng lại lỡ mất mấy tháng không luyện được trường sinh chi đan thì cả đời ta chẳng phải uổng phí sao?"
“...”
Lục Cảnh rất muốn nói thầm, cả đời này của ngài đã lãng phí rất nhiều rồi, có lẽ luyện đan cho ta chính là việc thực tế duy nhất ngài làm được trong đời ấy.
Nhưng hắn hiện tại đang cần người ta giúp, vẫn là nhịn xuống.
Hơn nữa mọi người có chí khác nhau, người đàn ông một lòng cầu trường sinh, những gì ông ta làm cũng không ảnh hưởng tới người khác, Lục Cảnh xem như người ngoài cũng không có lý do gì đi phê phán lựa chọn của ông ta, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Suy tư một lát, Lục Cảnh hỏi: “Sau khi luyện đan ngài có thích thư giãn không? Có muốn cân nhắc rút thẻ, không đúng, là nắm bắt tuyệt kỹ không, ta ở đây có ba mươi viên bạch bối.”
“Bạch bối có thể giúp ta cầu được trường sinh sao?”
“Đại khái… là không thể.”
“Vậy ta không hứng thú.” Người đàn ông lắc đầu.
"Vậy ngài có cần tiền không?" Lục Cảnh cắn răng, tuy hiện tại hắn đang nợ ngập đầu, nhưng vì bảo toàn cảnh giới bây giờ, hắn cũng không để ý tới chuyện đó nữa, cùng lắm lại mượn của Cố Thải Vi với Hạ Hòe, "Luyện đan chắc cũng tốn bạc lắm nhỉ."
Người đàn ông gật đầu phụ họa: "Đúng là rất tốn bạc, may mà trước khi vào cốc ta đã tích lũy được ít tiền, đủ để dùng đến lúc trường sinh hoặc chết già."
Lục Cảnh có chút không tin, dù sao chính hắn cũng ăn Trụy Nhập Phàm Trần, biết rõ một thang thuốc có bao nhiêu đáng giá, nghe người đàn ông nói hời hợt thế thì cảm thấy ông ta đang nói quá.
Nhưng hắn cũng không thể ấn đầu người đàn ông xuống mà nói không, ông rất cần tiền, mau đáp ứng ta đi.
Đành phải đổi phương hướng, “Tiền bối, vậy có việc gì ta có thể làm không, có thể giúp ngài bù lại thời gian không, đúng rồi, ta có tài luyện rất khá, có thể giúp ngài trồng thuốc."
Người đàn ông nghe vậy ngẩn người: “Ồ? Việc này ngược lại cũng hay, bất quá ta trồng thuốc không chỉ để luyện đan, còn là để cảm nhận đạo lý sinh trưởng tự nhiên của cỏ cây, từ đó ngộ ra con đường trường sinh, nên việc này vẫn là ta tự làm thì tốt hơn, nhưng trước hết ngươi cứ nói thử ngươi muốn ta giúp luyện đan dược gì đi.”
“Ta muốn nhờ tiền bối giúp ta luyện một thang độc dược, có thể ức chế bí lực bành trướng, để người tu hành luôn duy trì một cảnh giới.” Lục Cảnh nói.
“Đan dược loại này… có ích gì đâu?” Người đàn ông mờ mịt.
“Với người khác có thể vô dụng, với ta thì lại là cứu mạng.”
Người đàn ông đang cố suy nghĩ nhưng vẫn không thể hình dung loại đan dược này có thể cứu mạng như thế nào.
Hơn nữa sau đó ông ta có chút khổ sở nói: “Ta không lừa ngươi đâu, ta thực sự chỉ luyện qua các loại đan dược liên quan tới trường sinh, nên luyện loại độc dược ngươi nói, ta không nắm chắc chút nào.”
"Không sao, tiền bối cứ thử một lần, nếu không được, vãn bối tự nhiên sẽ nghĩ cách khác."
“Được thôi, ta quả thật có chuyện muốn nhờ người giúp,” người đàn ông nói, “Ta có gửi tiền ở Thái Bình Tiền Trang, đó là số tiền ta để dùng khi khẩn cấp, bình thường không hề đụng đến, nhưng vào tháng trước không hiểu sao tự nhiên lại thiếu mất một phần, ngươi có thể đến đó xem giúp xem xảy ra vấn đề gì không?”
"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Lục Cảnh có chút ngoài ý muốn, hắn ban đầu đã chuẩn bị tâm lý nếu không được sẽ ở trong Kính Hồ cốc giúp người đàn ông chăm sóc dược viên. Không ngờ yêu cầu của đối phương lại đơn giản như vậy.
“Chỉ có chuyện này thôi.” Người đàn ông nói, “Ngươi cho ta biết rõ tại sao tiền bị thiếu, ta sẽ thử giúp ngươi luyện loại độc đan ngươi muốn.”
“Như vậy một lời đã định.” Lục Cảnh vui vẻ nói.
"Được." Người đàn ông gật đầu, sau đó còn chu đáo nói, "Muốn viết giấy biên nhận không?"
“Không cần đâu, dù sao ngài cũng đánh không lại ta.”
“…”
“À phải, rốt cuộc Thái Bình Tiền Trang đã làm mất của ngài bao nhiêu tiền vậy?” Thấy mục đích đã đạt được, Lục Cảnh cũng bắt đầu quan tâm đến chuyện làm công lần này.
"Hai trăm ngàn lượng đó, bọn họ nói số tiền đó mấy ngày trước ta đã rút đi rồi." Người đàn ông rất vô tội, "Nhưng rõ ràng ta không hề cầm, ta gửi tiền ở Thái Bình Tiền Trang là coi trọng danh dự của bọn họ, không ngờ lại có chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận