Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 08: Sư phụ đi chỗ nào

Chương 08: Sư phụ đi đâu rồi Lục Cảnh vội vã đuổi tới tứ hợp viện, lại không thấy sư phụ đâu, chỉ gặp một người phụ nữ mặc váy ngắn đang cúi đầu quét rác. Lục Cảnh nhận ra đó là Hà thị, con dâu của Chương Tam Phong. Hà thị tuy là phụ nữ xuất thân từ gia đình bình dân, không có vẻ đẹp sắc nước hương trời, nhưng được cái nết na hiền lành, cần cù chăm chỉ việc nhà, lại rất hiếu kính với người lớn tuổi. Chương Tam Phong không mấy để mắt đến con trai mình, nhưng lại rất hài lòng với cô con dâu này, thường cảm thán rằng con trai mình tu mấy đời mới có phúc cưới được người vợ trẻ như vậy.
Dù đang nóng lòng, Lục Cảnh vẫn khách khí chào hỏi Hà thị, nhưng ngay sau đó lại nhận được một tin không vui từ miệng của Hà thị. Hà thị kể cho Lục Cảnh rằng sáng nay Chương Tam Phong nhận được một lá thư, hình như bạn cũ của ông có chuyện gấp, sau khi xem thư xong Chương Tam Phong vội vàng thuê xe ra khỏi thành, chỉ dặn lại nếu Lục Cảnh đến thì bảo hắn tiếp tục đứng tấn, tiện thể tiêu hóa những thứ đã học được trước đó.
Nhưng bây giờ Lục Cảnh nào còn tâm trí mà đứng tấn, vấn đề trong cơ thể hắn một ngày không làm rõ thì một ngày không thể nào ổn định tinh thần luyện công. Dù đã dùng Tần tiểu đầu để thử "Thất Liên Mổ Phúc", cảm giác căng tức ở đan điền của Lục Cảnh hầu như không rõ rệt, nhưng cũng không thể mơ hồ cho qua chuyện này được. Vật trong đan điền của hắn rốt cuộc là thứ gì, vì sao có thể làm sức lực của hắn tăng lên, lại còn cản được "Hạc Thủ" của Tần tiểu đầu? Còn có cái dòng ấm áp du đãng trong kinh mạch kia, dù cảm giác rất dễ chịu, nhưng có tác dụng phụ nào không?
Chương Tam Phong dạy hắn phân biệt huyệt vị từng nói rất rõ ràng, rất nhiều huyệt vị trên cơ thể người đều rất yếu ớt, không chịu được sự giày vò lung tung. Bây giờ Lục Cảnh tích một bụng vấn đề mà không tìm được ai giải đáp, chỉ còn cách hỏi lại Hà thị, "Sư phụ có nói khi nào thì về không?"
"Cái này..." Hà thị lộ vẻ khó xử, rõ ràng cũng không biết cha chồng mình chuyến này đi bao lâu, chỉ nói, "Gia ông cũng không nói rõ ngày về, nhưng thường thì đi nhanh thì hai ba ngày, chậm thì một hai tháng luôn là có thể về."
Hai ba ngày thì còn đỡ, một hai tháng thì quả thật quá lâu. Lục Cảnh cũng không biết liệu mình có thể đợi được đến lúc đó không, nhưng hiện giờ hắn cũng chẳng có cách nào. Thời buổi này không có điện thoại, không có mạng, cơ bản là người vừa ra khỏi nhà liền xem như mất liên lạc.
Đối với Lục Cảnh mà nói, có lẽ điều duy nhất an ủi được là theo lời Hà thị thì Chương lão gia tử cưỡi lừa đi chứ không đi thuyền, có lẽ không đi đâu xa lắm. Nhưng mà, phong cảnh trên đường giờ đang rất đẹp, Lục Cảnh không biết liệu sư phụ có mải mê ngắm cảnh mà quên cả việc hay không, rồi đến khi xong việc chính vẫn vui vẻ quá độ.
Nhưng dù Chương Tam Phong trở về lúc nào thì Lục Cảnh cũng không có quyền gì mà phàn nàn cả. Ai bảo hắn ba tháng rồi mà vẫn chưa cảm nhận được khí cảm, những gì cần dạy lão đã dạy hết rồi, cũng không thể cứ mãi ở nhà chờ hắn. Muốn trách thì chỉ trách cái bệnh này của hắn đến không đúng lúc, trước mắt xem ra cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lục Cảnh thất vọng cáo từ Hà thị, đang định ra khỏi cửa, không ngờ lại đụng mặt một đám người. Lục Cảnh sáng mắt, còn đang ngóng trông liệu có phải Chương Tam Phong đi mà quên đồ quan trọng gì quay lại lấy không.
Kết quả ánh mắt của hắn quét qua tám người vừa bước vào, chỉ nhận ra một người là con trai của Chương Tam Phong, Chương Kim Minh, còn lại bảy người hắn không quen. Hơn nữa, nhìn bộ dáng những người đó đến có vẻ chẳng lành, bảy người kẹp Chương Kim Minh mặt mày tái nhợt ở giữa, giống như có ý cưỡng ép vậy.
Hà thị thấy vậy, kêu lên một tiếng kinh hãi, "Quan nhân!" Rồi ném cây chổi trong tay, muốn xông lên, nhưng giữa chừng nhìn thấy bảy gã đàn ông xa lạ hung thần ác sát kia lại phải dừng bước.
Sau đó chỉ thấy người cầm đầu chắp tay nói, "Nơi này là nhà của Phiên Thiên Diêu tử Chương Tam Phong, Chương lão gia tử?"
Người này nhìn chừng ba mươi tuổi, vóc dáng khôi ngô, mặc một bộ áo cộc tay, ngực rộng mở, để lộ ra cơ bắp cường tráng không kém gì Ngưu Cửu cùng một mảng lông ngực rậm rạp, trên hai cánh tay đeo chín chiếc vòng sắt, vừa nhìn đã biết là người trong võ lâm.
Giọng hắn tuy có vẻ lịch sự, nhưng đội hình như vậy thì rõ ràng không phải đến để uống trà làm khách. Lục Cảnh liếc mắt nhìn Chương Kim Minh bị kẹp giữa đám người, giống như một con gà con, còn người kia thì chỉ cúi đầu im miệng, trên người lại nồng nặc mùi rượu, xem ra là mới tỉnh rượu chưa lâu.
Khi Lục Cảnh thu hồi ánh mắt thì lại phát hiện nhóm người kia không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm vào hắn.
Được thôi, chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao trong sân chỉ có hai người, Hà thị chỉ là phụ nữ yếu đuối, đám người này không nhìn chằm chằm vào hắn thì còn biết nhìn ai.
"Không sai, đây là nhà của Chương lão gia tử, nhưng ông ấy không có ở đây." Lục Cảnh buộc phải lên tiếng đáp. Không còn cách nào khác, người ta đã tìm đến được tận nơi này rồi thì làm sao không biết đây là địa điểm nào, chỉ là lễ phép hỏi mà thôi. Nói dối trong chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, huống chi Chương Kim Minh cũng đang nằm trong tay đối phương.
"Vậy à, cho hỏi Chương lão gia tử khi nào thì trở về?" Tráng hán tay đeo vòng sắt nghe vậy thì nhíu mày, rồi tiếp tục hỏi.
"Hỏi hay đấy, ta cũng muốn biết." Lục Cảnh giơ tay lên, ra hiệu mình lực bất tòng tâm.
"... "
Lục Cảnh vừa dứt lời, trong sân sau liền chìm vào một khoảng lặng quỷ dị. Đám người đứng tại chỗ nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí ngột ngạt đang lan tỏa với tốc độ mắt thường cũng thấy được, mà nguyên nhân chủ yếu tạo nên cục diện này là do có người không biết điều.
Trong tình huống bình thường, hễ thấy một đám người trong giới võ lâm dữ tợn xông vào nhà mình thì ai cũng sẽ hỏi trước xem đối phương đến để làm gì, nhất là khi họ còn đang khống chế con tin trong tay. Nhìn bộ dáng của Hà thị thì cũng rất phù hợp với những mong muốn bình thường của mọi người, mắt nàng không rời khỏi quan nhân của mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ là thân phận của một người phụ nữ thì lúc này không tiện lên tiếng.
Còn người duy nhất tiện lên tiếng thì cứ hết lần này tới lần khác không chịu nói thêm gì. Lục Cảnh không phải có ý kiến gì với Chương Kim Minh, dù sao Chương Kim Minh có tệ đến đâu cũng là con trai một của Chương Tam Phong, Lục Cảnh gặp thì cũng phải gọi một tiếng thế huynh, đương nhiên hắn không mong thấy Chương Kim Minh có bất kỳ sơ suất bất trắc nào. Nhưng không muốn thì có thể làm gì đây, chuyện này đã vượt quá khả năng của hắn rồi.
Hắn, một người khí cảm còn chưa thấy, rõ ràng không thể nào là đối thủ của đám người luyện võ trước mặt được, chỉ riêng cánh tay của tên cầm đầu kia thôi đã to hơn cả bắp đùi của Lục Cảnh rồi. Còn nếu dùng tiền để giải quyết thì sao? Lục Cảnh dù mới lĩnh lương, nhưng hơn một trăm đồng tiền đồng hiển nhiên cũng không đủ thỏa mãn được cái miệng của đám người này, vậy nên không có gì để nói. Lục Cảnh cũng không hỏi mục đích đến của đám người đó.
Mặt khác hắn cũng rút ra được đủ bài học khi đi gặp Tần tiểu đầu lần trước, cố gắng giảm bớt lời nói và đối thoại. Trời mới biết câu nào đó không đúng sẽ lại dẫn tới một cốt truyện phát triển bất thường, cho nên hiện giờ Lục Cảnh cực kỳ phối hợp, hễ ai hỏi gì thì hắn đều thành thật đáp đấy, không nên nói thì tuyệt đối không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận