Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 147: Phiên ngoại 2 yếu đuối nữ tử 2

Chương 147: Phiên ngoại 2: Nữ tử yếu đuối (2)
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng thân là lão sư, Đông Ly tiên sinh đã lên tiếng, hai người đệ tử kia đương nhiên không dám cãi lời.
Chỉ có thể cúi đầu nắm dây lừa kéo xe tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi nhìn thấy đại môn Lâm Thiên Phủ, một đệ tử trong đó mới không nhịn được hỏi: "Lão sư, vừa nãy..."
"Hôm nay thiên hạ rung chuyển, ba châu tây bắc đang loạn lạc, Chiêu Tông lại trở về, vị này chính là người từng cai trị thiên hạ, vừa lộ diện liền có rất nhiều châu cùng theo hắn tạo phản, hiện tại thế lực của Chiêu Tông rất lớn, đã chiếm cứ phần lớn phía đông nam, hơn nữa còn liên hợp với đám người phiên ở tây bắc, rõ ràng là một thế lực muốn đoạt lấy thiên hạ." Đông Ly tiên sinh thở dài.
Nhưng hai học sinh nghe xong càng không hiểu, bọn họ không rõ, cục diện Cửu Châu rối ren, thì có liên quan gì đến việc Đông Ly tiên sinh vừa nhìn thấy lệnh bài Vận Vương liền nhanh chóng tránh đi?
Đông Ly tiên sinh thấy vậy chỉ có thể tiếp tục giải thích, "Thiên hạ càng loạn, quan gia càng thêm đa nghi, nhìn cả triều văn võ, ai cũng như mang ý đồ phản loạn, cho nên càng ngày càng trọng dụng nội thị, còn có người nhà."
"Nhất là Vận Vương Ti, đó là huynh đệ cùng cha cùng mẹ với quan gia, hiện nay nắm giữ đại quyền trong triều, mang theo khâm mệnh của quan gia, chiêu mộ các anh hùng hào kiệt võ lâm, không màng xuất thân, thành lập nên anh hùng vệ." Nghe nói còn có ý định cùng cấm quân đồng thời thủ vệ kinh sư. Nếu chúng ta muốn tiếp tục hành động, thì nhất định không thể gây sự với đám người này."
Nói xong, Đông Ly tiên sinh lại vuốt râu, "Nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự, càng vào thời điểm này, chúng ta càng phải cẩn thận làm việc, vì thực hiện khát vọng to lớn, có đôi khi phải hi sinh một chút tiểu tiết, các ngươi đã rõ chưa?"
Hai người đệ tử nghe vậy liên tục gật đầu, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...
***
Một bên khác, đợi Đông Ly thầy trò ba người rời đi, Sử thị huynh đệ nhìn cô thiếu nữ sợ hãi, không biết nên chạy đi đâu, khuôn mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Bọn hắn lúc này dù sao vẫn còn trên quan đạo, lui tới có không ít người. Thiếu nữ muốn cầu cứu những người khác, nhưng chưa kịp mở miệng, liền thấy tên mập lùn Sử Đại, vèo một cái đã tới trước mặt nàng, đưa tay điểm vào huyệt á của nàng.
Khuôn mặt thiếu nữ lộ vẻ hoảng sợ tột độ. Nhưng mà nàng không biết rằng, nàng càng như vậy, càng dễ khơi dậy tà niệm trong lòng các nam nhân. Nhất là khi ngón tay Sử Đại vừa chạm đến yết hầu thiếu nữ, cái xúc cảm tinh tế tỉ mỉ ấy khiến thân thể hắn cũng nảy sinh một vài biến đổi.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, không muốn mang thiếu nữ về thành, thế là trực tiếp vác nàng lên lưng. Đồng thời đe dọa: "Dám xuống, liền g·iết ngươi."
Nói xong, hắn cùng đệ đệ rời khỏi quan đạo, đi vào rừng cây gần đó. Thiếu nữ run rẩy lợi hại, quả thực như đang run cầm cập.
Sử thị huynh đệ cũng không đi quá xa, thấy xung quanh không có ai, liền vội vã ném thiếu nữ vào một bụi cỏ, sau đó, Sử Đại và Sử Nhị bất chấp việc thiếu nữ nước mắt lã chã, trong mắt tràn đầy cầu xin, bắt đầu cởi quần áo.
Vừa cởi, Sử Đại còn vừa nói: "Ha ha, lúc trên thuyền nhịn chết mất, nếu không phải chỗ đông người, ta đã muốn làm chuyện này rồi." Hắn nói xong lại phát hiện đệ đệ của mình không có hùa theo như mọi ngày, không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại, phát hiện trên trán Sử Nhị không biết từ lúc nào có thêm một vật.
—— đó là một con dao nhỏ, đang cắm ở giữa lông mày Sử Nhị. Đó chính là nguyên nhân vì sao hắn không thể mở miệng được.
Thấy cảnh này, Sử Đại không khỏi rùng mình, bỗng chốc tỉnh táo lại, tiếp đó là sự xót xa tột cùng.
Hai người bọn họ vốn là một cặp đạo tặc, từ nhỏ không cha không mẹ, nương tựa vào nhau, sau đó thấy sắp c·hết đói, lại cùng nhau gia nhập vào Hắc Hổ Cương, ban đầu vì còn nhỏ chỉ có thể làm những công việc vặt như canh gác, kiếm miếng cơm ăn.
Không ngờ, hai người lại có tư chất võ nghệ không tệ, sau này được lão trại chủ thu làm đệ tử. Lão trại chủ tuổi cao, đứa con trai duy nhất đã bị quan phủ bắt và chém đầu từ hai mươi mấy năm trước, đối với hai đồ đệ này rất quan tâm, có thể nói là dốc lòng truyền thụ, thậm chí còn có ý định sau này truyền lại cả trại cho hai người.
Đáng tiếc, vị lục lâm hảo hán này cuối cùng vẫn nhìn sai người, thấy bản lĩnh học không sai biệt lắm, hai người dần nảy sinh hai lòng, cuối cùng bàn nhau, g·iết s·ư phụ mình, cuỗm đi vàng bạc châu báu tích cóp nhiều năm trong trại, rồi bỏ trốn.
Sau đó hai người lại làm thêm vài vụ lớn, thanh danh trong giang hồ vang dội, nhưng cũng gây ra không ít phiền phức, bị một số cao thủ chính đạo để mắt tới. Hai người bắt đầu nhận thấy, nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách hay, vừa hay lúc này giang hồ đồn về việc Vận Vương Ti muốn tổ kiến anh hùng vệ, chiêu mộ anh hùng thiên hạ để triều đình sử dụng, điều quan trọng nhất là lần này tuyển người không theo khuôn mẫu, cho dù là những cao thủ có lai lịch không mấy vẻ vang, Vận Vương cũng không cự tuyệt.
Thế là, hai anh em liền gia nhập dưới trướng Vận Vương Ti, vì đến sớm thậm chí còn có được chức quan. Lần này, hai người đi Liễu Châu làm một nhiệm vụ bí mật, trên đường trở về lại gặp thiếu nữ, không khỏi nổi lòng tà dâm.
Vốn tưởng sau khi lên bờ có thể vui vẻ, ai ngờ, niềm vui còn chưa đến, bụp một tiếng, Diêm Vương đến trước, trực tiếp mang đi Sử Nhị.
Sử Đại đau buồn vô cùng, hai anh em họ tuy lòng dạ độc ác, nhưng tình cảm lại rất tốt, luôn luôn như hình với bóng. Vậy mà giờ đây lại phải chia lìa.
Sử Đại vừa đau khổ vừa sợ hãi, lớn tiếng quát: "Cao nhân phương nào? Sao không hiện thân gặp mặt?" Nhưng mà hắn hô xong, không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Sử Đại lúc này cuối cùng cũng chú ý đến thiếu nữ bị hắn ném sang một bên, khuôn mặt nàng lúc này đã không còn bất kỳ vẻ sợ hãi hay hoảng loạn nào, đang mỉm cười nhìn hắn.
Trong lòng Sử Đại dâng lên một nỗi ớn lạnh thấu xương, kinh ngạc nói: "Là... Là ngươi ra tay?"
Còn thiếu nữ vừa bị điểm huyệt á lúc này đã mở miệng nói: "Là các ngươi ra tay trước, ta không những không so đo chuyện này, còn gửi tặng một món quà cho đệ đệ ngươi, xem bộ dạng của hắn hình như rất thích đấy."
"Yêu nữ, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!" Sử Đại trợn mắt.
"Chính ngươi vừa nói, ta là yêu nữ mà." Thiếu nữ cười khanh khách nói: "Ta đến từ Cực Lạc Cung, tên là Đồng Đường."
"Người của ma đạo?" Sắc mặt Sử Đại lập tức trở nên khó coi, "Ngươi... Ngươi, để mắt đến chúng ta, là muốn hút công lực của hai anh em ta?"
Đồng Đường phì một tiếng bật cười, nàng dùng giọng điệu ôn nhu nhất lại nói ra những lời khiến Sử Đại khó chịu nhất.
"Các ngươi cũng xứng?" Chỉ một câu nói, khiến Sử Đại tức giận đến nỗi muốn nổ phổi, phẫn nộ hét lớn: "Yêu nữ, trả m·ạng huynh đệ ta lại đây!"
Nói xong hắn lao đến.
Đồng Đường lại không hề nhúc nhích, chỉ là như cười mà không phải cười nhìn Sử Đại, sau khi chạy được ba bước thì thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, cứ thế ngã vật ra đất.
"Là ngươi nhất định phải cõng ta, ta lúc đó muốn xuống ngươi cũng không cho." Đồng Đường đứng dậy, từ trên trán Sử Nhị rút con dao nhỏ ra, rồi lo lắng nói.
"Yên tâm, ta không g·iết ngươi, dù sao chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, bất quá ngươi ở trước mặt ta thảm bại như vậy, lại còn ch·ết một người huynh đệ, xem ra không làm việc ở Vận Vương phủ được nữa rồi, vậy thế này đi, ta liền xin thương xót, giới thiệu cho ngươi một công việc mới, ngươi thấy thế nào?"
"Bây giờ chỗ nào cũng đang đ·á·n·h trận ch·ết người, phía dưới Cực Lạc Cung ta có rất nhiều câu lan, cũng thiếu bảo tiêu hộ viện, thân thủ ngươi tuy không được, nhưng dáng dấp rất hung, có thể trấn tràng. Bất quá..." Đồng Đường lời nói xoay chuyển: "Xét thấy những gì ngươi định làm với ta vừa rồi, để phòng ngừa ngươi biển thủ trong những thanh lâu kia, ta quyết định lấy đi một vật trên người ngươi, hì hì."
Nàng nói xong, lại cầm dao nhỏ trong tay, bước về phía Sử Đại đang hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận