Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 357: Dưới ánh trăng tửu kiếm tiên

Chương 357: Dưới ánh trăng tửu kiếm tiên.
Lục Cảnh trượng pháp và binh khí đều có được từ Hoằng Liên đại sư, mà vì tìm ra Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng chân giải, hắn đối với cuộc đời vị cao tăng Phật môn này cũng đã tìm hiểu rất nhiều. Đương nhiên sẽ không không biết cơ duyên Hoằng Liên đại sư bước vào Phật môn chính là từ việc thời niên thiếu từng nghe tăng lữ tụng kinh bên cạnh chùa miếu.
Nhưng mà, quê nhà Hoằng Liên đại sư ở Mi Châu, cho nên tuyệt đại đa số mọi người đều vô ý thức cho rằng thuở nhỏ ngài nghe kinh ở chùa miếu đó cũng tại Mi Châu. Thậm chí tên ngôi chùa đó cũng được truyền lại rất cụ thể. Nhưng giờ xem ra, Hoằng Liên đại sư lúc đầu kết duyên cùng phật pháp có lẽ không phải ở quê hương mà là tại Hồ Châu cách xa ngàn dặm. Hơn nữa là tại Cam Tuyền tự nhỏ bé này. Về phần hắn thân là người mù cả hai mắt, rốt cuộc làm cách nào đến được nơi này, Lục Cảnh không rõ. Có lẽ là bị người nhà đưa đến đây tìm thầy chạy chữa, có lẽ đến đây tìm chỗ nương nhờ, hoặc cũng có thể là theo người lớn trong nhà bôn ba tới đây. Tóm lại, thời niên thiếu Hoằng Liên pháp sư xác thực từng dừng chân ở căn nhà dân bên cạnh Cam Tuyền tự này.
Như vậy, việc hắn khắc chữ lên tường cũng có thể giải thích được. Lục Cảnh nói với Trạm Trí: “Đại sư có thể cho ta mượn dao cạo xem một chút được không?”
“Đương nhiên.” Trạm Trí không chút nghi ngờ, rất sảng khoái giao dao cạo trong tay ra, sau đó tốt bụng nhắc nhở: “Dao này nặng hơn dao cạo bình thường, lại vô cùng sắc bén, Lục đại hiệp cẩn thận kẻo bị lưỡi dao cứa vào tay”.
Lục Cảnh khẽ gật đầu, nhưng xem dáng vẻ của hắn thì không mấy để tâm lời Trạm Trí, cứ vậy tùy tiện cầm dao cạo trong tay, thậm chí còn cố tình dùng đầu ngón trỏ xoa lên lưỡi dao. Kết quả, lão hòa thượng liền nghe thấy chỗ đầu ngón tay Lục Cảnh tiếp xúc với lưỡi dao truyền đến âm thanh kim loại nhẹ, mà đầu ngón tay Lục Cảnh lại không có một vết máu nào.
Ngay lúc Trạm Trí âm thầm kinh hãi, Lục Cảnh lại mở miệng: “Dao này đáng giá chút tiền, sao không thấy đại sư mang đi đổi?”
Trạm Trí mặt đỏ lên, “Cái này… Lão nạp không phải đồ vật nào cũng mang đổi tiền, huống hồ dao cạo này xem như ít đồ sư phụ ta để lại, nếu mang đổi thì… ách, cũng không phải không được, nhưng chắc phải là lúc trong chùa các tăng nhân đều sắp chết đói rồi”.
“Đại sư ngược lại rất thực tế.”
“Người luôn quan trọng hơn đồ vật mà, đây cũng là đạo lý sư phụ dạy ta.”
Trạm Trí không phải kẻ ngốc, liên hệ với việc Lục Cảnh hỏi thăm chuyện về Hoằng Liên đại sư, hắn cũng đoán ra một ít, ngừng một chút rồi nói: “Lục đại hiệp đến đây là vì tìm cây dao cạo này phải không?”
“Không sai.” Lục Cảnh đã xem qua dao cạo trong tay, từ vẻ ngoài thì không có gì khác thường. Nhưng Lục Cảnh cũng không vội, có vết xe đổ của thiền trượng, hắn đoán rằng Hoằng Liên đại sư rất có thể giấu bí mật chân giải bên trong dao cạo này.
Cho nên, Lục Cảnh dự định nhờ đến Ngão Thiết giúp, bất quá như vậy thì khó lòng bảo toàn được dao cạo này. Lục Cảnh nhìn Trạm Trí, kết quả hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã xem thấu tâm ý của mình, thuận nước đẩy thuyền nói: “Nếu thế, cây dao cạo này xin tặng cho Lục đại hiệp, coi như báo đáp việc vừa rồi Lục đại hiệp ra tay giải vây cho chùa.”
Lục Cảnh nghe vậy không chối từ: “Thứ này với ta xác thực rất quan trọng, nhưng dù sao cũng là di vật của tôn sư… vậy đi, đại sư cho con số, ta đổi bạc đền bù cho các vị.”
Trạm Trí nghe vậy có vẻ rất động lòng, nhưng cuối cùng lại nói ra con số khiến Lục Cảnh bất ngờ: “Vậy thì… 50 lượng đi.”
“Có phải hơi ít không?” Lục Cảnh nói, “Đại sư đừng khách khí với ta, cứ yên tâm nói giá cao, khoản khác thì khó nói, nhưng về tiền bạc thì ta có thể đáp ứng.”
Lục Cảnh vừa có thêm 200 ngàn lượng bạc, nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều. Nhưng Trạm Trí lại cười khổ nói: “Không phải lão nạp không muốn nhiều hơn, mấu chốt là chùa quá nhỏ, hiện tại lại là thời buổi loạn lạc, quá nhiều tiền bạc không những không thể giúp chúng ta vượt qua nguy nan mà còn dễ gây ra tai họa.”
Chuyện vừa rồi là một bài học, nếu không có Lục đại hiệp giúp đỡ, có khi lần này đồ nhi Độ Thiện đã thấy máu rồi, 10 lượng bạc cũng bị Lý Hổ kia cướp mất rồi. Hơn nữa 50 lượng, cộng thêm 10 lượng Lục đại hiệp vừa cúng, đối với chúng ta cũng là số tiền lớn, nếu tiết kiệm thì cũng đủ để một đám tăng nhân trong chùa ăn dùng một hai năm, mà đó cũng là số tiền nhiều nhất chùa chúng ta có thể nhận lúc này.”
Lần này Lục Cảnh thật sự thay đổi cách nhìn về Trạm Trí, lão hòa thượng này tuy tham tiền nhưng lại giữ được tỉnh táo. Biết tiền gì có thể nhận, tiền gì thì không thể nhận. Về phật pháp thì khó nói, nhưng về sự đời thì lại nhìn thấu đáo. Thế là Lục Cảnh cũng không khuyên nữa, lấy 50 lượng bạc cho Trạm Trí, sau đó nhận lấy dao cạo. Sau đó, hắn hỏi Trạm Trí có còn vật gì Hoằng Liên đại sư để lại không, nhận được câu trả lời phủ định. Lục Cảnh kiểm tra hết những nơi chưa lục soát trong miếu, thấy không có thu hoạch gì liền cáo từ rời khỏi Cam Tuyền tự.
Đến đây, chuyến đi Hồ Châu của hắn coi như kết thúc tốt đẹp. Bất quá Lục Cảnh không vội về Ôn Gia Trang, mà rẽ vào chi nhánh Đa Bảo Các trong huyện Phượng Hưng, bỏ ra 500 lượng bạc mua một bộ võ học bát phẩm tên là Nhất Khí Kình. Môn võ công này được Đa Bảo Các đánh dấu là chưởng pháp nhưng trên thực tế là nội ngoại kiêm tu. Khi tu đến tầng thứ ba liền có thể sinh ra nội lực. Nếu người tu luyện không có nội công thì tương đương dùng tiền mua một được hai, rất lời. Quan trọng hơn là Nhất Khí Kình giống như Tiểu Kim Cương Kình của Lục Cảnh, khá công chính bình thản, dù có từ từ tìm hiểu luyện tập cũng không gây ra sai sót lớn.
Sau đó, nửa đêm Lục Cảnh lén quay lại Cam Tuyền tự, dùng mật thất truyền âm công phu gọi Độ Năng ra ngoại ô. Lục Cảnh giao cho hắn bí tịch Nhất Khí Kình, thuận tiện chỉ điểm một vài quyết khiếu tu luyện, sau đó dưới ánh trăng liền phiêu nhiên bỏ đi, như tửu kiếm tiên vậy.
Sau khi lấy được dao cạo, Lục Cảnh cũng không muốn ở lại Hồ Châu nữa, đêm đó cùng Ôn Tiểu Xuyến mang theo lễ vật Ôn đại nương chuẩn bị, trở lại thư viện. Sau khi để đồ xuống, Lục Cảnh mang dao cạo đến chỗ ở của Xi. Không ngoài dự đoán của hắn, Xi lúc này chưa ngủ, còn đang tinh thần phấn chấn chế tạo một thanh đoản đao. Lục Cảnh hỏi han cô một chút, nói với cô tiền đã sắp gom đủ. Xi “À” một tiếng, vẻ mặt không có gì vui mừng, ngược lại có vẻ hơi thất vọng. Nhưng nghe Lục Cảnh nói mục đích đến thì cô vẫn sảng khoái gọi Ngão Thiết ra.
Dao cạo dài hơn một thước được Ngão Thiết nuốt vào bụng nhanh như xúc xích bắp, rồi từ đống phân và nước tiểu kéo ra một vật giống chìa khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận