Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 07: Chim sơn ca

Dựa theo Lục Cảnh trước kia tính toán, quan tài cách xa mặt đất tối đa cũng không quá 5 thước. Độ cao này... Đừng nói hắn, chính là người bình thường rơi xuống nhiều lắm là cũng chỉ bị đau mông một chút. Lục Cảnh trong lòng nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền thay đổi. Bởi vì hắn phát hiện sau 5 thước, quan tài vẫn chưa chạm đất, ngược lại, vẫn tiếp tục hạ xuống, hơn nữa dưới tác dụng của trọng lực, tốc độ càng lúc càng nhanh! 2 trượng! 5 trượng!! 10 trượng!!! Lục Cảnh nghe được phía trước Dương Đào phát ra tiếng kêu thảm thiết. Rõ ràng Dương Đào cũng nhận ra độ cao này có chút không bình thường. Mà bây giờ, hai người trong quan tài đều đã rất khó có thể tự cứu được nữa. Cộng thêm lời căn dặn trước kia của lão cương thi, Lục Cảnh cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục nằm trong liễu mộc quan tài của mình. Chỉ trong chốc lát, hắn và quan tài đã hạ xuống 20 trượng. Lục Cảnh đã nghe được tiếng gió rít gào bên ngoài quan tài! Còn tiếng kêu của Dương Đào cũng càng lúc càng tuyệt vọng. Thiếu niên trung hậu này hiển nhiên đã tưởng tượng ra hình ảnh thịt nát xương tan sau khi mình rơi xuống. Với độ cao này, chỉ cần vẫn còn là da thịt máu, võ nghệ cao hơn nữa cũng vô dụng, chắc chắn sẽ bị ngã thành thịt bầy nhầy. Trên thực tế, hắn đã không tưởng tượng được còn có cách gì để mình sống sót. Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu của Dương Đào đột nhiên biến mất. Cái kiểu biến mất đó không phải là im bặt mà mất hút, mà giống như có người đột ngột bịt tai không nghe nữa. Đồng thời cũng không có tiếng va chạm lớn truyền đến, nên Dương Đào rõ ràng không phải bị ngã chết mới ngừng la hét. Ngay sau đó, Lục Cảnh cảm thấy tốc độ rơi của quan tài mình cũng đang chậm dần. Chuyện này Newton chắc chắn giải thích không được. Nhưng trong bút ký của Hạ Khanh trước đây, Lục Cảnh từng thấy một cảnh tượng tương tự, nên cũng không quá ngạc nhiên. Sau vài nhịp thở, tốc độ hạ xuống của quan tài đã giảm xuống đến mức an toàn. Nỗi lo lắng trong lòng Lục Cảnh cũng vơi đi không ít. Đúng lúc hắn cho rằng mình sẽ tiếp đất êm ái, thì quan tài lại đột nhiên va vào một vật gì đó. Lục Cảnh ở bên trong bị chấn động mạnh một cái. Cũng may công lực của hắn đủ thâm hậu, đã hóa giải phần lớn lực đạo, sau đó quan tài mới nặng nề rơi xuống đất. Lục Cảnh đưa tay đẩy nắp quan tài phía trên, ngồi dậy từ bên trong. Khi hắn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không khỏi cũng khẽ giật mình. Hắn vậy mà đang ở trong một tiệm may, bên trong có tiểu nhị, còn có mấy phụ nữ đang mua quần áo, tất cả đều đang kinh hãi nhìn hắn, mà nhìn trang phục của bọn họ, vậy mà đều không phải người triều Trần. Mà giống người dân của nước nhỏ nào đó ở Tây Vực hơn. Lục Cảnh lại ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nhìn thấy lỗ lớn bị hắn vừa mới đánh ra ở phía trên, ngược lại có thể hiểu được những người trước mắt đang sợ cái gì. Dù sao ai đang mua quần áo mà lại nhìn thấy một cỗ quan tài từ trên trời rơi xuống, hơn nữa bên trong còn có người leo ra, đều sẽ cảm thấy có chút kinh dị. Nhất là người phụ nữ đang dẫn theo vải vóc huơ tay trước ngực, vừa nghĩ tới mình vừa nãy chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi, là sẽ bị quan tài này đè trực tiếp, vậy mà hai mắt đảo một cái, cứ thế ngất xỉu luôn. Thế là Lục Cảnh chỉ có thể đưa mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đứng phía sau người phụ nữ kia, mở miệng nói, "Làm phiền, ta muốn hỏi chút, trước đây các ngươi có thấy một cỗ quan tài khác không?" Kết quả lời còn chưa dứt, mấy người phụ nữ trong tiệm như là nhận được tín hiệu gì đó, chẳng quan tâm đến việc mua quần áo nữa, đồng loạt quẳng đồ trên tay xuống, chạy ra khỏi tiệm may. Nhìn dáng vẻ sợ muộn một bước, sẽ bị Lục Cảnh ăn thịt mất vậy. Lục Cảnh ban đầu còn tưởng là do mình ngồi trong quan tài nên mới thế, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy một nữ chưởng quỹ dáng vẻ chạy vọt ra từ giữa phòng. Lần đầu tiên bà ta nhìn không phải là quan tài của Lục Cảnh, mà là cái lỗ lớn trên nóc nhà kia. Nhìn thấy cái lỗ lớn kia, mặt bà ta lập tức biến sắc, dậm chân, hét một câu không rõ nghĩa với tiểu nhị đang ngây người ra ở bên cạnh. Hỏa kế kia lúc này mới như tỉnh khỏi giấc mộng, lao đầu vào trong kho hàng. Sau đó, nữ chưởng quỹ mới nhìn về phía Lục Cảnh, bà ta cũng có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng dùng tiếng Hán nói, "Ngươi... Ngươi từ chỗ đó đến?" "Chỗ đó?" Lục Cảnh nhướng mày. "Chính là... Nơi chuyên giúp chúng ta giải quyết phiền phức, bọn họ nói người của họ sẽ đến, ngay gần đây." Nữ chưởng quỹ khoa tay nói, "có mang theo bảng hiệu." "Ngươi nói cái này sao?" Lục Cảnh lấy tấm mộc bài từ trên người xuống. "Không sai," nhìn thấy mộc bài, mắt nữ chưởng quỹ lập tức sáng lên, "Ngươi chính là người đến chuyên môn cứu vớt chúng ta sao." Vừa mới nói xong câu đó, chỉ thấy tên hỏa kế lại từ trong kho hàng chạy ra. Trong tay đang cầm một tấm ván gỗ, muốn bịt cái lỗ lớn trên nóc nhà. Nhưng so ra, phát hiện tấm ván không đủ lớn để bịt kín lỗ lớn kia, nên sắc mặt lại trắng bệch ra, cả người không khỏi run rẩy. Mặt nữ chưởng quỹ cũng trở nên rất khó coi. Lục Cảnh lúc này mở miệng nói, "Các ngươi muốn bịt cái lỗ kia?" "Không sai," nữ chưởng quỹ gật đầu, "Phải nhanh lên một chút, vì trời sắp tối rồi." "Cái này đơn giản." Lục Cảnh đưa tay, vơ lấy vách quan tài trên đất... Ti thiên giám. Quan tinh lâu tầng 3. Một nam tử trung niên mặc dã phục vừa uống rượu vừa đánh cờ, chỉ là đối thủ đánh cờ của hắn có chút kỳ lạ. Phía bên kia bàn cờ rõ ràng là một mặt vách đá, mà trên vách đá, một bóng người màu đen đối diện ngồi với người trung niên. Người nam tử trung niên nhìn bàn cờ trước mặt suy nghĩ rất lâu, lúc này mới cầm một quân cờ trắng, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống một góc bàn cờ. Còn bóng đen trên vách đá kia thì gần như không hề nghĩ ngợi, giống như đoán trước được hắn sẽ đi như vậy, đưa tay chỉ một chỗ khác trên bàn cờ. Người nam tử trung niên thấy thế, thần sắc không khỏi biến đổi, rõ ràng cũng nhận ra nước cờ này lợi hại. Sau đó chỉ thấy hắn lấy ra một quân cờ đen từ trong hộp cờ, chuẩn bị thay cái bóng trên vách đá đặt nó vào chỗ vừa chỉ, nhưng khoảnh khắc đặt quân cờ xuống, lại đột nhiên dời lên một ô, nhanh chóng hạ xuống. Sau đó vội vàng nắm quân cờ trắng của mình, giải phóng cái góc bị vây khốn của mình ra ngoài. Bóng đen trên vách đá dường như không còn cảm thấy kinh ngạc với hành vi vô sỉ này của hắn, thấy thế cũng không tức giận, lại chỉ vào chỗ khác hai bên vẫn đang tranh chấp, định ăn hết quân cờ trắng ở chỗ đó. Thế là niềm vui vừa hiện lên trên mặt người trung niên, lại trở nên nhăn nhó. Không còn cách nào, cờ của tên khốn khiếp kia quá lợi hại, dù hắn có làm bộ hoa mắt đi nhầm một bước, thì muốn thắng ván cờ này vẫn còn quá xa vời. Ngay vào lúc này, một con chim sơn ca từ ngoài cửa sổ bay vào, bay vòng quanh người trung niên hai vòng, đến khi người đó duỗi một tay ra, con chim sơn ca mới đậu vào lòng bàn tay. Còn người trung niên thì dùng tay kia gỡ tờ giấy cột trên đùi con chim sơn ca xuống, tùy tiện liếc qua. "Ừm, lại có thêm 2 người mới tham gia khảo hạch, đã thông qua 【 giếng 】 đi đến 【 thí luyện cảnh】, một người là Vô Trần coi trọng, còn một người là... do quỷ chọn? Ngược lại là hiếm thấy." Người trung niên chậc chậc nói, "Lục Cảnh, cái tên này cảm thấy ở đâu nghe quen vậy, xem thử... hắn có thể cầm cự được mấy ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận