Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 406: Cái này cái gì triển khai ?

"Nhạc công tử, chúng ta bây giờ đã thoát khỏi truy binh phía sau, tạm thời an toàn rồi." Phong Nhị Nương lên tiếng nói.
Lục Cảnh khẽ gật đầu, "Bất quá chúng ta cách đại quân cũng không xa, trước mắt vẫn nên hành sự cẩn trọng, đây cũng là lý do vừa rồi ta không đề nghị đốt lửa."
Phong Nhị Nương gật đầu, "Nhạc công tử cùng ta ngược lại là nghĩ giống nhau, bất quá chúng ta là do thường xuyên làm việc liếm máu trên lưỡi dao, trước đây cướp bóc thương nhân qua lại, cùng quan binh còn có tiêu sư các tiêu cục giao tranh, về sau lại cùng bọn phiên tử này đấu đá, nên tích lũy không ít kinh nghiệm trong phương diện này. Nhạc công tử, một kẻ thư sinh, lại từ đâu mà nghĩ ra được những điều này?"
Lục Cảnh nhất thời cứng họng.
Nếu hắn vẫn còn là một thân một mình, lúc này tự nhiên có thể tùy ý bịa ra chút kinh nghiệm để cho qua chuyện, nhưng hiện tại bên cạnh hắn còn có Lương Tố Tố, Lục Cảnh không dám tùy tiện bịa chuyện nữa.
Cũng may Phong Nhị Nương vốn không muốn truy vấn đến cùng vấn đề này, nàng chỉ là mượn cớ nói tiếp, "Không biết Nhạc công tử về sau có tính toán gì không?"
"Ừm, trước tìm một nơi an thân, tránh khỏi binh họa đã." Lục Cảnh nói.
Lúc này Lương Tố Tố bên cạnh cũng lên tiếng, "Cô phụ ta đang làm quan ở Thục Châu, nơi đó bởi vì địa thế hiểm yếu, thổ phiên đông đúc, cho dù những bọn phiên tử thảo nguyên này cũng không dám tùy tiện trêu chọc, chúng ta có thể đến đó đầu nhập vào cô phụ ta."
Phong Nhị Nương khẽ gật đầu, "Đường này đương nhiên cũng là được, bất quá..."
Giọng nàng chợt chuyển, "Không biết Nhạc công tử có cân nhắc qua khả năng khác không?"
"Khả năng gì?" Lục Cảnh hỏi.
Phong Nhị Nương nhìn Lục Cảnh, ánh mắt sáng rực, "Với tài năng của các hạ, đến Thục Châu quả thật quá lãng phí nhân tài. Thục Châu tuy dễ thủ khó công, nhưng chính quyền lại bị các thổ ty lớn nhỏ khống chế vững chắc, quan bố chính chỉ còn trên danh nghĩa, đã không có bao nhiêu quyền lợi, mà những thổ ty kia lại chỉ tin dùng người của mình."
"Đương nhiên, với năng lực của Nhạc công tử, dù đi đâu mưu sinh cũng chắc chắn không khó khăn, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì lại càng khó hơn. Thay vì vậy, chi bằng gia nhập với chúng ta."
Thấy Lục Cảnh im lặng, Phong Nhị Nương tiếp tục nói, "Hôm nay thiên hạ đại loạn, cửu châu sắp lật, đối với dân chúng các nơi đương nhiên là một trận đại họa, nhưng trong trận đại họa này cũng có kỳ ngộ."
"Chỉ cần nắm bắt được kỳ ngộ này, dù là một con cá chạch nhỏ ở chỗ nước nông cũng có thể hóa thành Ngũ Trảo Kim Long, mà với tài năng của công tử, dù thế nào cũng có thể hỗn thành cái tướng quân công hầu."
"Ngươi muốn ta làm quân sư cho ngươi, phò tá ngươi tranh bá thiên hạ?" Lục Cảnh thật không ngờ một nữ nhi như Phong Nhị Nương lại có dã tâm lớn như vậy.
Nhưng sau đó hắn thấy Phong Nhị Nương lắc đầu, "Không phải ngươi phò tá ta, mà là chúng ta đến phò tá ngươi, nếu như ngươi đồng ý gia nhập chúng ta, ta nguyện đem vị trí thủ lĩnh này nhường cho ngươi."
"A, cái này..." Đại Hổ và Liệp Ưng bên cạnh nghe thấy đều giật mình, vô thức muốn phản đối, nhưng rồi không biết nghĩ tới điều gì, lại chần chừ.
Cuối cùng Lục Cảnh giúp bọn họ nói ra điều trong lòng, lắc đầu nói, "Ta là người ngoài, không thể nhận vị trí của ngươi."
"Người khác thì có lẽ không được, nhưng ngươi thì thật sự có thể." Phong Nhị Nương nói, rồi chỉ vào Liệp Ưng và Đại Hổ, "Phản ứng vừa rồi của bọn họ đã nói rõ tất cả, những gì ngươi thể hiện trên đường đi mọi người đều nhìn thấy cả. Ngươi không chỉ có dũng, có mưu, mà điều quan trọng nhất là có nghĩa khí, không bỏ rơi ai. Cho nên mọi người đều nể phục ngươi."
"Phong tướng quân, ngươi cũng rất có nghĩa khí mà."
"Không sai, nhưng ta không bằng ngươi. Nếu ta ở vị trí của ngươi, có lẽ lúc trước đã bị 4 tên phiên tử giết chết rồi." Phong Nhị Nương nói, "Ta không phải đang khiêm tốn, cha ta lúc còn sống từng nói ta có dũng nhưng không có mưu, có thể làm tướng nhưng không thể làm soái."
"Từ khi ta lên vị trí trại chủ, tuy tự nhận rất tận tâm nhưng việc phát triển trại lại không được như ý muốn."
"Đại đương gia nói vậy ta không thích nghe rồi." Đại Hổ lắc đầu, "Mấy năm nay trại rõ ràng phát triển rất tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc lão trại chủ còn tại vị."
Phong Nhị Nương cười khổ, "Đó là vì bây giờ thiên hạ đại loạn, vào rừng làm cướp quá nhiều, mọi người đều nhanh thu không xuể rồi. Mấy trại xung quanh chúng ta cũng đều phát triển rất tốt, nhưng bản thân ta hiểu rõ, năng lực của ta không đủ để gánh vác trách nhiệm này."
"Cho nên ta vẫn luôn nói với các huynh đệ, cái vị trí đó ta chỉ ngồi tạm thôi, chờ có người thích hợp xuất hiện, ta sẽ lập tức nhường lại. Mà bây giờ người thích hợp đã xuất hiện, ta không có lý do gì mà còn chiếm cái ghế kia."
Liệp Ưng và Đại Hổ thấy Phong Nhị Nương nói một cách kiên quyết như vậy, cũng không biết có thể khuyên can gì thêm nữa.
Hơn nữa trong thâm tâm bọn họ cũng cảm thấy, nếu thật sự phải chọn một người lên thay thế Phong Nhị Nương, Lục Cảnh quả thực là một lựa chọn tốt.
Người này tuy thân thủ kém một chút nhưng về đảm phách và hào khí, cả trại không ai bì kịp. Chưa kể hắn còn là người trọng tình nghĩa, rõ ràng vừa mới thoát hiểm đã quay lại cứu người mình yêu, lại gặp nguy hiểm mà không bỏ rơi ai trong số họ.
Hơn nữa hắn còn là một người đọc sách, đầu óc nhanh nhạy, hiểu biết nhiều hơn người bình thường. Để hắn lãnh đạo trại, có lẽ sẽ làm tốt hơn Phong Nhị Nương.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn chưa đồng ý.
Lần này Phong Nhị Nương cũng sốt ruột, Liệp Ưng và Đại Ngưu đều là tâm phúc của nàng, có uy tín trong trại. Nếu không thuyết phục được hai người bọn họ, việc nàng muốn thuyết phục những người khác chấp nhận Lục Cảnh sợ rằng còn khó hơn.
Phong Nhị Nương nói, "Hai người có gì muốn nói cứ nói đi."
Liệp Ưng và Đại Ngưu nhìn nhau một cái, rồi nói, "Để Nhạc công tử làm đại đương gia cũng không phải không được, nhưng chúng ta có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Phong Nhị Nương cau mày.
Hai người này ngày thường nghe lời nàng nhất, nàng bảo hai người lên núi đao xuống biển lửa thì hai người cũng không chần chừ, không ngờ lúc này lại ra điều kiện với nàng.
Liệp Ưng ho khan một tiếng, "Rất đơn giản, Nhạc công tử chỉ cần cưới Phong đương gia là được."
Phong Nhị Nương lần này thực sự ngây người.
Mà Liệp Ưng đã nói ra miệng thì không còn cố kỵ, dứt khoát tiếp tục nói, "Nhạc công tử tuy tốt nhưng đối với chúng ta thì chung quy vẫn là người ngoài. Hôm nay Phong đương gia thuyết phục được chúng ta thì chưa chắc đã thuyết phục được những huynh đệ khác trong trại. Chưa kể đến việc khi lão trại chủ qua đời còn đích thân nói sẽ giao lại trại cho Phong đương gia, chuyện này không thể nói đổi là đổi."
"Nhưng nếu Nhạc công tử cưới Phong đương gia thì vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhạc công tử không còn là người ngoài, cô giao trại cho người đàn ông của mình thì mọi người cũng sẽ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Đến lúc đó chúng ta bỏ sức thêm chút nữa thì vấn đề sẽ được giải quyết êm thấm."
Phong Nhị Nương tuy thấy đề nghị này rất hoang đường, nhưng không thể không thừa nhận chính cô cũng có chút dao động, không chỉ vì đề nghị này có thể thực hiện được mà còn vì bản thân chuyện này đã làm cô rất xao xuyến.
Nhưng khi hết xao xuyến, cô lại nhận ra một vấn đề, đó là Lương Tố Tố.
Nhạc Nha vì cứu Lương Tố Tố mới quay lại thành, có thể thấy hai người tình cảm rất sâu đậm, sao có thể bỏ rơi Lương Tố Tố để cưới cô được?
Khi Phong Nhị Nương đưa mắt nhìn Lương Tố Tố, cô gái kia cũng từ dưới đất đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận