Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 88: Hỏa Đăng Lung Thảo cùng Bạch Mục Tàm Y

Lục Cảnh từ Nhân Hối tiền trang đi ra, trước tiên cùng A Mộc đập tay một cái. Cảm ơn sự phối hợp của gã, vào thời khắc mấu chốt đã tạo ra động tĩnh thu hút sự chú ý của chưởng quỹ, mới có thể giúp Lục Cảnh hoàn thành việc tráo đổi, lấy cuốn 《Phổ Tế Y Phương Khảo》 vừa mua ở hiệu sách đổi lấy cuốn của tiểu Ất đang cất giữ ở tiền trang. Sau đó, Lục Cảnh lại đến hiệu sách, mua thêm một cuốn 《Phổ Tế Y Phương Khảo》 nữa để so sánh từng chữ từng trang với cuốn trong tay. Rất nhanh liền phát hiện ra sự khác biệt. Cuốn 《Phổ Tế Y Phương Khảo》 lấy lại từ tiền trang có một tờ trông như mới dán vào không lâu, đó là một phương thuốc ích khí bổ huyết, nhưng dược liệu lại đặc biệt phức tạp, có đến gần 40 loại, viết kín cả một mặt. Mà mặt sau còn ghi cả phương pháp xử lý, sắc chế của từng vị dược liệu. Lục Cảnh cẩn thận gỡ trang giấy đó xuống. Hắn không học y, cũng không biết chắc toa thuốc này có phải là thứ hắn muốn tìm "Trụy Nhập Phàm Trần" hay không. Nếu không có tác dụng thì thôi, nhỡ đây là phương thuốc độc gì khác mà tiểu Ất giấu thì sao, hắn mà làm theo toa thuốc trên giấy rồi uống vào, xảy ra chuyện gì thì quả là tai họa lớn. Vì an toàn, Lục Cảnh chép lại những dược liệu cần dùng trên trang giấy, sau đó đến tìm Cổ lang trung trước. Cổ lang trung trước đây đã kiếm được một khoản khá hời từ chỗ Hạ Hòe, mua sắm không ít đồ đạc cho nhà tranh, còn nuôi một con chó để đề phòng kẻ trộm dưa muối. Thế nên ông ta càng nhìn Lục Cảnh càng thấy thuận mắt, nghe Lục Cảnh nói ý định đến, ông ta không những không đòi tiền trước mà còn nhận lấy toa thuốc để xem. Kết quả chỉ nhìn qua mấy vị thuốc đã nhíu mày. Lại nhìn xuống thêm một chút, bắt đầu mắng lớn, "Thằng lang băm chó má nào thế, hại người quá đáng!". Nhưng đợi nhìn tiếp vài dòng, trong mắt ông ta lộ vẻ do dự, bắt đầu lẩm bẩm, "Dược tính tương xung... Không đúng, không đúng..." Rồi xem tiếp, Cổ lang trung đột ngột ngậm miệng. Không nói lời nào. Đến khi xem hết toa thuốc, ông ta nhắm mắt lại, trầm tư chừng một nén nhang rồi mới mở mắt. "Không được, không có liều lượng cụ thể và cách xử lý, ta vẫn không xem ra được." Lục Cảnh thấy không ổn, trực tiếp hỏi: "Lão giả, ngươi chỉ cần nói mấy vị thuốc này mà lẫn lộn thì có độc hay không đi." "Có độc, nhìn sơ qua là có, mà có mấy vị vẫn là kịch độc." Cổ lang trung thận trọng nói, "Nhưng hỗn hợp lại một chỗ, hình như lại có thể điều hòa lẫn nhau, kỳ lạ thật, người viết phương thuốc này chắc chắn là một kỳ tài y đạo, ta còn kém xa hắn, thậm chí không nhìn ra hắn định làm gì, quả thật ở trong kỳ hoàng một đạo, ta cũng chỉ mới vừa nhập môn mà thôi." Lục Cảnh cảm nhận được Cổ lang trung dường như có chút uể oải. Đừng nhìn lão ta lúc nào cũng ra vẻ phong khinh vân đạm, suốt ngày ru rú trong thôn dã hẻo lánh, thật ra lòng tự trọng của lão ta rất cao, lúc trước còn thích khoác lác mình lợi hại thế nào, không thèm để ý những đồng nghiệp trong thành. Bây giờ, chỉ xem qua toa thuốc đã mất tinh thần như vậy, quả là hiếm thấy. Lục Cảnh an ủi, "Toa thuốc này vốn dĩ là dùng cho người trong võ lâm, ngươi không hiểu cũng rất bình thường thôi." Cổ lang trung nghe vậy chỉ lắc đầu, "Không, không, không, khoảng cách thì ta vẫn nhìn ra, lão phu cũng không phải loại người dối mình gạt người, haizzz, chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, xem ra vẫn phải đốc thúc Tế Tân dụng công thôi." Tế Tân đang gà gật nghe thấy vậy, toàn thân run lên, nước mắt trong nháy mắt đã ướt hốc mắt. Hắn không hiểu tại sao sư phụ bị người đả kích, cuối cùng người phải chịu đựng lại là tên tiểu dược đồng như hắn. Nhưng sau đó hắn lại nghe Lục Cảnh nói, "Lão giả, ngươi có thể chỉ cho ta cách xử lý dược liệu được không, ta định tự mình sắc thuốc, ta có thể trả tiền cho ngươi." Cổ lang trung khoát tay áo, "Chuyện nhỏ này cũng đừng đến làm phiền lão phu, trực tiếp hỏi Tế Tân là được rồi."... Sau khi hỏi ý kiến Cổ lang trung về toa thuốc, Lục Cảnh quay về thành lấy thuốc. Theo lời Cổ lang trung, phần lớn dược liệu trong toa thuốc đó đều có thể mua được ở tiệm thuốc, chỉ có điều có loại quý, có loại bình thường một chút. Nhưng có một vài loại dược liệu tương đối đặc thù, dường như chỉ có người trong giang hồ mới hay dùng, trong các tiệm thuốc bình thường thì lại ít thấy. Cũng may trong Ổ Giang thành có một thế lực chuyên trồng và buôn bán dược liệu võ lâm — Bách Thảo Môn. Lục Cảnh tìm đến cửa hàng thảo dược của Bách Thảo Môn ở Cổ Lâu nhai, chép lại những loại thuốc mình cần lên giấy, đưa cho dược sư trong tiệm. Dược sư kia chỉ liếc qua, tiện mồm nói: "63 lượng bạc". "Đắt vậy sao?" Lục Cảnh ngẩn người, hắn mua thuốc theo lượng một tuần, tức là có thể sắc được bảy thang. Cộng thêm những dược liệu khác, trung bình mỗi thang thuốc mất gần 10 lượng bạc. Giá này đâu chỉ là đắt, mà quả thực là quá vô lý. Tuy Lục Cảnh hiện giờ có tiền, nhưng không thể xài hoang phí như vậy. Lúc trước hắn mua hơn 30 loại thuốc ở các tiệm khác, trong đó có loại khá hiếm, hết thảy cũng chỉ tốn không đến 4 lượng bạc, cuối cùng chỉ còn thiếu năm vị, mà hầu hết đều chỉ cần một lượng nhỏ, vậy mà một hơi lại tốn hết hơn 60 lượng bạc. Bách Thảo Môn này lẽ nào cũng là hắc điếm? Lục Cảnh đã từng bị thua thiệt ở chỗ Cổ lang trung nên giờ rất cảnh giác với chuyện này. Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, người dược sư lắc đầu. "Bách Thảo Môn ta làm ăn buôn bán, hơn 10 năm không đổi giá, không tin ngươi có thể hỏi thăm những người xung quanh đây. Huống hồ, thứ ngươi cần, 3 ngày trước đã có người đến mua rồi, nên giá tiền này ta nhớ rõ đặc biệt." Ba loại khác còn tạm, Bách Thảo Môn ta tự trồng được, nhưng Hỏa Đăng Lung Thảo và Bạch Mục Tàm Y đều không phải đặc sản của triều Trần ta, một loại ở Tây vực, một loại ở Đông Hải, số lượng vốn không nhiều, còn phải vượt ngàn dặm chở đến đây, giá cả... tự nhiên cũng theo đó mà tăng." Lục Cảnh nghe xong thì nửa mừng nửa lo. Mừng vì tiểu Ất chắc chắn đã từng đến, vậy có nghĩa toa thuốc này chín phần mười là Trụy Nhập Phàm Trần. Mà lo thì, đương nhiên là vì giá cả quá đắt đỏ. Một thang thuốc 10 lượng bạc, số tiền này gần bằng chi tiêu của một gia đình bình dân nửa năm trời. Thế mà Lục Cảnh vẫn phải bỏ tiền ra mua. Cũng may Tống công tử kịp thời cống nạp một đợt đầu người, nếu không Lục Cảnh có được toa thuốc cũng không có tiền mua thuốc. Hiện giờ tổng số bạc trên người hắn có hơn 260 lượng. Còn thêm mấy thứ binh khí thu được khi lục soát chỗ ở của tiểu Ất và mấy người trong giang hồ đánh lén hắn tối hôm qua, bán chắc cũng được khoảng 60-70 lượng nữa, như vậy cũng gần đủ số tiền thưởng cho cây bút hoàng thành. Nếu không còn có thể bán cây tiêu ngọc đi. "Được thôi, vậy thì cứ lấy theo lượng trên giấy cho ta, ngoài ra nếu ta mua nhiều thì có thể bớt chút ít nào không?" Lục Cảnh hỏi thêm. "Mua nhiều?" Dược sư nghe vậy ngẩn người, "Ngươi muốn bao nhiêu?" "Gấp 10 lần số lượng, cứ mỗi trăm ngày ta lại đến mua một lần." Lục Cảnh nghĩ ngợi một chút nói, chỉ cần xác thực loại thuốc này có thể giúp hắn tiêu hao nội lực dư thừa, vậy thì chắc chắn hắn sẽ phải sắc nhiều một chút, để chuẩn bị cho mọi tình huống. Sắc mặt dược sư lập tức trở nên cổ quái, không nhịn được nói thêm: "... Ngươi biết hai vị thuốc này đều có độc chứ." "Biết rõ, biết rõ." Lục Cảnh gật đầu. Dược sư nghe vậy cũng không nói thêm gì, Bách Thảo Môn có quy tắc riêng, tiệm thuốc không được hỏi khách mua thuốc để làm gì, việc hắn vừa nói đã có hơi vượt quá giới hạn rồi, lần này chỉ gật đầu nói. "Có thể, vậy thì tính cho ngươi 60 lượng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận