Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 317: Buộc tóc

Chương 317: Buộc tóc Lục Cảnh sau khi mở cửa cũng không nhịn được nhìn Ôn Tiểu Xuyến mấy cái, sau đó mới kinh ngạc nói: "Ngươi trang điểm bộ này mất bao lâu vậy?"
"Nhanh cả đêm đấy," Ôn Tiểu Xuyến ngáp một cái, "Sau đó để che quầng thâm mắt mới lộ ra, ta lại mất công một buổi sáng."
"Có cần phải liều mạng như vậy không?"
"Đương nhiên là có," Ôn Tiểu Xuyến không chút do dự nói, "Bảy tỷ muội chúng ta ngoại trừ ta ra đều đã xuất giá, ngày thường đều ở nhà chồng, có khi mấy năm không gặp mặt được lần nào. Lần này mượn đại thọ của ngoại tổ mẫu, khó có dịp tề tựu, nhân cơ hội này ai cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra."
"Một mặt có thể làm người nhà yên tâm, mặt khác thì khó tránh khỏi có chút lòng so sánh nhau. Lúc trước còn xem như, ta vẫn ở nhà ăn không ngồi rồi, giờ ta cũng coi như bôn ba giang hồ, lúc về đương nhiên không thể quá tùy tiện."
Lục Cảnh nghe Ôn Tiểu Xuyến nói, cúi đầu nhìn y phục của mình.
Bộ thâm y hắn đang mặc, đã là hàng tốt nhất trong rương quần áo, chất liệu cũng xem như thượng đẳng, tốn của hắn mười mấy lượng bạc, mặc vào thoải mái dễ chịu, trông cũng rất hào phóng, đủ để ứng phó các buổi yến tiệc, giao tế bình thường.
Nhưng so với trang phục lúc này của Ôn Tiểu Xuyến, thì có vẻ hơi không hợp nhau.
Hơn nữa, Lục Cảnh trước khi xuất phát chỉ tắm rửa qua, dùng dao cạo râu mới chế của Xi sờ soạng râu mép, làm sao để trông được có hình người, nhưng chi tiết thì hắn không quá để ý.
Lục Cảnh thì không sao, nhưng thấy Ôn Tiểu Xuyến trang trọng vậy, hắn cũng không muốn kéo chân sau của thiếu nữ.
Mà bây giờ đi mua quần áo thì không kịp, dù sao thời đại này quần áo cấp bậc một chút trở lên cơ bản là phải may đo, mặt khác tóc tai Lục Cảnh vẫn tùy tiện buộc túm, nếu thực sự buộc tóc cẩn thận thì hắn không có khả năng này.
Ôn Tiểu Xuyến dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, chủ động mở miệng nói: "Về quần áo thì thực ra ta có chuẩn bị ba bộ cho Lục đại hiệp."
"Ngươi giúp ta mua quần áo, lúc nào vậy? Nhưng mà ngươi còn chưa biết số đo của ta mà?" Lục Cảnh hơi bất ngờ, hắn nhớ lại đối thoại với Ôn Tiểu Xuyến, xác nhận mình không hề hé lộ chuyện này.
Không chỉ với Ôn Tiểu Xuyến, những người khác ở thư viện cũng không ai biết số đo cụ thể của hắn, bởi vì ngay cả Lục Cảnh, mỗi lần mua quần áo đều để thợ may đo.
Ôn Tiểu Xuyến nháy mắt, "Cái này là do ta tự nhìn mà đo ra, nhưng ngươi yên tâm, mắt ta rất chuẩn, sai số chỉ có vài sợi tóc thôi."
Lục Cảnh nghe vậy hít vào một ngụm khí lạnh: "Mắt ngươi lợi hại vậy sao?"
"Mắt công? A, không không không, ta chỉ luyện nhìn kích cỡ y phục, để dùng cho quan nhân tương lai của ta cắt áo, còn mặt khác thì ta không giỏi." Ôn Tiểu Xuyến lắc đầu nói.
". . ."
Lục Cảnh nhất thời không biết nói gì, hắn thấy Ôn Tiểu Xuyến tư chất các phương diện đều không tệ, chỉ cần chịu đặt tâm sức vào chính sự, dù không luyện được đến lợi hại như Yến Quân thì cũng không kém Chiêu Minh, Lữ Bình bao nhiêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại đem hết tất cả điểm kỹ năng vào chỗ vô cùng kỳ quái.
Nhưng Lục Cảnh cũng không tiện tùy ý đánh giá lựa chọn cuộc sống của người khác, hắn nhận từ Ôn Tiểu Xuyến ba bộ quần áo, chọn một bộ, trở về phòng thay vào.
Bộ quần áo này không biết dệt bằng chất liệu gì, rõ ràng trông mỏng manh, nhưng khi mặc vào lại giữ ấm rất tốt.
Hơn nữa, mỗi một sợi tơ đều được làm rất tinh tế, nổi bật sự cẩn thận tỉ mỉ. Nếu nói đây là y phục thì thà nói là một tác phẩm nghệ thuật, không biết Ôn Tiểu Xuyến mua được từ đâu. Dù sao trước đây Lục Cảnh đến các tiệm may chưa từng thấy loại quần áo được làm công phu như vậy.
Có lẽ đối với một phú bà như Ôn Tiểu Xuyến, còn có con đường mua sắm khác, tựa như người có tiền ở kiếp trước của Lục Cảnh, bạn sẽ không bao giờ biết những đồ bình thường có thể được họ chế biến ra công phu tới mức nào.
Đợi Lục Cảnh mặc quần áo chỉnh tề xong rồi ra cửa, thì thấy Ôn Tiểu Xuyến đang kéo tay áo lên, kê chân múc nước từ giếng trong viện.
Mà ở một bên khác, trên bếp lò nàng cũng đã đun một bình nước nóng. Bên cạnh nàng trên bệ đá còn bày một chậu gỗ, một cái lược, còn có kéo, dao tỉa lông mày linh tinh.
Nếu không tận mắt thấy, Lục Cảnh rất khó tin trong chốc lát mà Ôn Tiểu Xuyến làm được nhiều việc như vậy, mà còn thần kỳ hơn là y phục của nàng không có một chút xáo trộn, trên quần áo không dính chút bụi bẩn.
Mà Ôn Tiểu Xuyến thấy Lục Cảnh ra, cũng ngẩng đầu, quan sát hắn mấy lượt, lộ ra vẻ hài lòng, rồi chỉ vào băng ghế đá trước mặt mình.
Như đã đến bước này, Lục Cảnh cũng không khách khí, ngồi lên băng ghế.
Ôn Tiểu Xuyến cầm lược, trước chải tóc cho Lục Cảnh, sau đó lại dùng kéo tỉa tóc mai. . . Động tác của nàng rất thành thục, thần sắc thì trước nay chưa từng thấy chuyên chú, như một họa sĩ đang vẽ tranh, đường nét vung ra tự nhiên.
Chưa đến một khắc đồng hồ, đã hoàn thành chỉnh sửa.
Tiếp theo, nàng lấy nước nóng đổ vào chậu gỗ trước mặt Lục Cảnh, pha thêm nước giếng để giảm nhiệt độ, gội đầu cho hắn.
Chờ khi nước trên tóc đều được lau khô, Ôn Tiểu Xuyến lại cầm lược, vừa chải tóc cho Lục Cảnh, vừa buộc tóc cho hắn.
Trong một thoáng, Lục Cảnh thậm chí còn sinh ra một ảo giác, như thể mình thật là người chồng sắp đi xa nhà, mà Ôn Tiểu Xuyến là người vợ đang giúp mình buộc tóc tiễn đưa.
Đến khi Ôn Tiểu Xuyến lấy ra một đóa hồng la, Lục Cảnh mới tỉnh cơn mơ, xua tay ra hiệu mình không muốn.
Hắn sống ở triều Trần cũng gần ba năm, đương nhiên biết rõ người Trần dù nam hay nữ đều có tục cài hoa, trong giới quan chức và văn nhân thì lại càng phổ biến.
Nhưng Lục Cảnh thì có chút không thể chấp nhận.
Ôn Tiểu Xuyến thấy vậy cũng không ép, liền để đóa hồng la kia ở trên bàn đá, rồi đưa cho Lục Cảnh một cái gương đồng.
Lục Cảnh nhìn người trong gương, cho dù là trong cái gương mờ này, hắn cũng thấy mình bây giờ đẹp trai và tinh thần hơn trước rất nhiều, nhất là bộ quần áo đang mặc, trông rất vừa vặn.
Lục Cảnh cảm khái: "Ôn cô nương, kỹ năng đo quần áo của cô thật sự quá lợi hại."
Ôn Tiểu Xuyến xoa xoa tay, cười một tiếng, "Chút mánh khóe nhỏ thôi, chỉ cần Lục đại hiệp không chê cười là được, đúng rồi, hai bộ quần áo kia Lục đại hiệp cứ giữ lại mặc nhé, dù sao hai bộ đều đo theo kích thước của anh, người khác mặc không vừa."
Lục Cảnh nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy, nên không từ chối nữa, nhận hết cả.
Nhưng hắn cũng không lấy không của người ta, sau đó nói với Ôn Tiểu Xuyến: "Đợi sau khi thu nhân sâm, ta sẽ tặng cô mấy cây pha trà uống."
Nói đến đây Lục Cảnh lại nhớ đến Thần Hán Khanh, hai ngày nay vất vả cần cù giúp hắn thu sâm, nghĩ trước khi đi có nên báo một tiếng với cô ấy không. Nhưng mà tính đi tính lại, Thần Hán Khanh ít nhất cũng phải làm thêm 1 ngày nữa ở ruộng cũ, nên Lục Cảnh cũng từ bỏ ý định đó.
Dù sao ngày mai hắn sẽ về, cũng sẽ không chậm trễ công việc của Thần Hán Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận