Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 86: Vịn tường Lục thiếu hiệp

"Ách, có phải là không có cách nào nhận dạng không?" Lục Cảnh bên cạnh cũng lo lắng hỏi.
"Cũng không đến mức đó, nếu đầu không còn thì vẫn còn những phương pháp giám định khác." Ngôn Quang Bá sau cơn chấn động ban đầu cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói.
Sau đó, ông phất tay ra hiệu cho hai thuộc hạ bắt đầu làm việc. Hai người kia tiến đến chỗ xác của Hạ Khanh, lấy ra sáu cây ngân châm rồi lần lượt đâm vào tay, chân, ngực và eo Hạ Khanh. Một lát sau, họ rút những chiếc ngân châm còn dính máu ra, cắm chúng vào một chiếc hộp nhỏ có cơ quan.
Toàn bộ quá trình có phần giống như việc giám định máu ở kiếp trước của Lục Cảnh, nhưng không rõ ở triều đại này người ta làm cách nào để hoàn thành.
Trong lúc chờ đợi, Lục Cảnh không hề nhàn rỗi mà đóng vai một người dân nhiệt tình, tích cực cung cấp manh mối cho Ngôn Quang Bá: "Cái tên Diêm Vương Tiêu trước khi ra tay nói với ta hắn là do chú cháu nhà họ Tống phái đến…"
"Tống Trạch thân là chủ bạc, cấu kết bao che cho người trong ma đạo, việc này ta đã sớm biết và báo với giám sát ngự sử. Chỉ là chúng ta cần hắn dẫn đường đến chỗ Hạ Khanh đang ẩn náu ở thành Ổ Giang, cho nên mới chưa ra tay với hắn."
"Đêm nay chúng ta để ý thấy cháu trai Tống Triết là Tống Trọng Văn lén đến nhà vào đêm khuya, không lâu sau Tống Trạch một mình đến một nhà dân gõ cửa vội vã, sau đó thám tử báo với chúng ta là đã phát hiện Diêm Vương Tiêu."
"Nhưng Diêm Vương Tiêu võ công cao cường, lại sử dụng âm chiêu lợi hại. Trong tình thế cấp bách, những người ta đã hẹn trước cũng không kịp đến nên đành phải mời Triệu lão gia tử. Thật xấu hổ, Triệu lão gia tử đã gác kiếm ba năm, nay lại phải vì chúng ta mà phá lệ."
Đến lúc này Lục Cảnh mới biết người râu quai nón là vị cao thủ nhất lưu duy nhất của thành Ổ Giang, được người xưng là Kim Phiêu Thiết Đảm Triệu Bán Sơn. Còn những người trong giới võ lâm mà Lục Cảnh thấy trước đó phần lớn là tiêu sư của Thiên Mã tiêu cục.
Triệu Bán Sơn nghe vậy lắc đầu: "Lão phu tuy đã gác kiếm, nhưng có phải đã chết đâu. Không ít người trong ma đạo đều mang tội trên người, đặc biệt là tên Diêm Vương Tiêu đó. Hắn rất cay độc, có thù tất báo, chỉ cần không vừa ý là sẽ lập tức hạ sát thủ."
"Năm xưa không biết bao nhiêu người chết dưới tay hắn, tên ma đầu này không đến Ổ Giang coi như xong, nếu đã dám trà trộn tại đây thì lão phu sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Triệu lão gia tử cao thượng, toàn bộ Hoàng Thành Ti xin cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ đêm nay." Ngôn Quang Bá lại lần nữa chắp tay hành lễ.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Bán Sơn lại có vẻ cổ quái: "Nhưng xem ra lão phu lại đã coi thường anh hùng thiên hạ này rồi. Lục thiếu hiệp đêm nay đơn thương độc mã đã giải quyết được tên ma đầu đó, đúng là lớp sau xô lớp trước… Này, có Lục thiếu hiệp ở thành Ổ Giang, có lẽ sau này lão già ta chỉ cần đánh cờ, trêu đùa cháu nội là đủ."
"Tiền bối quá khiêm tốn rồi, tại hạ chỉ là may mắn thôi." Lục Cảnh vội nói.
"Ngươi còn nói ta quá khiêm tốn, đầu của tên Diêm Vương Tiêu này đã bị ngươi đánh nát một gậy rồi, còn nói là may mắn sao?" Triệu Bán Sơn không quan tâm Lục Cảnh giải thích mà nói ra một câu khiến mọi người đều ngạc nhiên:
"Riêng uy lực của cây côn này của ngươi mà nói, có lẽ đã vượt qua lúc lão phu cường thịnh nhất."
Trong mắt Ngôn Quang Bá lóe lên một tia sáng, nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng thì hai thủ hạ đã trình chiếc hộp cơ quan lên.
Ngôn Quang Bá liếc nhìn qua chiếc hộp rồi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Không sai, đây đích xác là thi thể của Hạ Khanh."
"Nếu sự tình đã xong, lão phu tuổi đã cao, không muốn nhìn cảnh tượng thê thảm này nữa, đêm nay chuyện cũng đã xong, vậy ta xin về nhà ngủ bù." Triệu Bán Sơn nói xong cũng không nán lại mà đi về phía chỗ ở của mình.
Ngôn Quang Bá đuổi theo tiễn một đoạn rồi trở lại, gọi Lục Cảnh đang định rời đi lại: "Lục thiếu hiệp."
"Ừm?" Lục Cảnh dừng bước, nghi hoặc nói: "Còn chuyện gì sao? Thi thể những người khác đâu có liên quan gì đến ta, bọn đó là do thủ hạ Tống Trọng Văn tự làm phản mà giết."
"Ta biết, với lại những vụ án mạng trong căn nhà này cũng không liên quan đến Hoàng Thành Ti chúng ta, đây là việc của bộ khoái bản địa." Ngôn Quang Bá gật đầu nói.
"Vậy ngươi…"
"Lục thiếu hiệp có phải là quên một chuyện rồi không?" Ngôn Quang Bá không thể không nhắc nhở.
"Chuyện gì?" Lục Cảnh mờ mịt.
"Những tên ma đầu bị Hoàng Thành Ti truy nã trên bảng giang hồ… mỗi người đều có tiền treo thưởng." Ngôn Quang Bá cười híp mắt nói. "Bất quá nghe nói sư đồ hai người Lục công tử đều là cao nhân ẩn thế, nên chưa từng nghe nói đến chuyện này cũng là bình thường. Nói đến… Triệu lão gia tử đã gác kiếm, nếu không phải bất đắc dĩ chúng ta thực sự không dám làm phiền lão nhân gia ông ta. Vì vậy sau này ở Ổ Giang, Hoàng Thành Ti chúng ta có lẽ sẽ cần đến hai vị giúp đỡ."
"Còn có tiền thưởng sao?" Lục Cảnh vừa nghe xong liền tỉnh cả ngủ, oán niệm vừa rồi vì không kiếm được đồng nào cũng lập tức tan biến.
Ai bảo nhà mình không bạo phát ấy nhỉ, người ta chính mình chính là một tờ ngân phiếu di động a!
"Có bao nhiêu?" Lục Cảnh vội hỏi.
Lần này thì đến lượt Ngôn Quang Bá ngẩn người, những tình báo ông nhận được đều nói sư đồ Lục Cảnh là cao nhân ẩn thế, xem tiền tài như cặn bã, bằng không thì hai cao thủ lợi hại như vậy, một người làm gì có chuyện lại gia nhập một tiểu bang phái không ai để ý cần được cung phụng, một người lại ra bến tàu làm phu khuân vác, chẻ củi?
Nhưng ông nào có biết Lục Cảnh không phải là không muốn kiếm tiền mà do tình cảnh bản thân cậu rõ ràng, trong một vài điều kiện hạn chế cậu có thể đỡ được chiêu của cao thủ nhất lưu, nhưng khi đao thật kiếm thật giao đấu thì có lẽ còn không phải đối thủ của cao thủ tam lưu.
Lục Cảnh cũng không thể tự mình chọn đối thủ, vì cái mạng nhỏ mà trước khi thực sự phát triển cũng chỉ có thể tạm thời co cụm lại. Hơn nữa lúc này toàn bộ tinh thần cậu đều đặt vào việc giải quyết vấn đề nội lực dư thừa trong đan điền, cũng không thể như những người trong giang hồ khác có thời gian đi kiếm tiền.
Tuy Ngôn Quang Bá hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Lục Cảnh hứng thú với tiền thưởng thì trong lòng ngược lại rất vui mừng. Hoàng Thành Ti bản thân nhân thủ có hạn, nhất là việc cao thủ không đủ có thể nói là một vấn đề nan giải. Vì cao thủ thì vốn có nhiều lựa chọn, làm việc cho hoàng gia phải bán mạng kiểu này bình thường sẽ được xếp ở những vị trí ưu tiên sau. Cho dù hoàng gia có hứa hẹn cho quan to lộc hậu thì tuyệt đại đa số người cũng không muốn bị bó buộc.
Vì vậy Hoàng Thành Ti cũng thay đổi suy nghĩ, nếu phe mình không đủ cao thủ thì chi bằng rộng giao hảo với các cao thủ trong giới võ lâm, để đến lúc cần thì có thể đổi lấy việc họ ra tay tương trợ.
Đây chính là lý do mà hiện tại Ngôn Quang Bá nhìn Lục Cảnh với ánh mắt sáng quắc, nghe Lục Cảnh hỏi liền kiên nhẫn đáp:
"Diêm Vương Tiêu đã nằm trên bảng truy nã của Hoàng Thành Ti từ 16 năm trước, khi mới lên bảng là do hắn đã tiêu diệt một môn phái nhỏ, còn giết Đại hiệp Kim Đao Quan Ngọc Phỉ nổi tiếng trong giới giang hồ và đồ sát một thôn trang nhỏ ở biên giới phía tây nam."
"Lúc đó Hoàng Thành Ti treo thưởng hắn là 3000 lượng bạc trắng, nhưng về sau không những không ai bắt được hắn, mà hắn còn gây thêm vài vụ án lớn, ngay cả hai người làm nhiệm vụ của Hoàng Thành Ti cùng hai đội nhân mã của họ cũng bị chết dưới tay hắn."
"Thế là Hoàng Thành Ti nâng tiền thưởng của hắn lên 7000 lượng bạc trắng, đáng tiếc vẫn không ai giết được hắn, ngược lại, một vị hiệp nữ của Vân Thủy Tĩnh Từ Các đến giúp chúng ta cũng thua trận trong khi giao đấu với hắn, mất hết toàn bộ công lực."
"Vì vậy các bộ phận trong ti sau khi bàn bạc đã quyết định nâng mức treo thưởng của hắn lên 12 ngàn lượng… Ta biết, so với mối nguy hiểm phải đối mặt khi giết hắn thì số tiền này vẫn còn quá ít, nhưng không còn cách nào khác, ngân sách của ti có hạn, những ma đầu cần bắt đâu có mỗi hắn, cho nên mong Lục thiếu hiệp chớ chê."
"Ngươi nói bao nhiêu?" Lục Cảnh cố gắng tỏ vẻ từng trải, nhưng cũng không thể giấu được sự háo hức, chín tháng qua cậu đã làm việc cật lực ở bến tàu, kết quả chỉ dành dụm được 3 xâu tiền, còn phải đóng học phí.
Còn cái đầu này treo thưởng thôi mà, mang lại lợi nhuận những hơn 10 ngàn lượng bạc trắng!
Kết quả Lục Cảnh không ngờ rằng đây còn chưa phải là hết, cậu vừa hỏi xong liền nghe Ngôn Quang Bá nói tiếp: "Tổng cộng là 16.200 lượng bạc trắng. Vì số tiền 12.000 lượng đã được treo trong 14 năm mà vẫn chưa có ai hoàn thành nên theo quy tắc của ti, mỗi năm đều phải tăng lên 300 lượng."
Nghe đến con số cuối cùng, cuối cùng Lục Cảnh vẫn không kìm được mà thất thố, vịn vào tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận