Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 294: Mũi tên đến!

Trong điện, một đám tân khách đạt được sự cam đoan của Chu Hiệt, sắc mặt mới hơi chút tươi tỉnh lại một chút. Nhưng bọn họ đương nhiên cũng biết lời của vị quan gia này chưa chắc đã đáng tin, dù sao trước kia hắn còn đối Đông Huyền thầy trò mở miệng một tiếng tiên trưởng gọi rất hăng say, nhưng lúc này liền đã đổi giọng gọi là yêu đạo. Cũng để đám người ở cự ly gần cảm nhận một chút cái gì gọi là "gần vua như gần cọp", cho nên nghe Chu Hiệt nói vậy, phần lớn mọi người cũng không nói nhảm, quay người liền hướng ra ngoài điện. Dự định thừa dịp Chu Hiệt chưa đổi ý mà nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này, còn sự tình phía sau, chờ ra khỏi kinh thành, với tình hình triều Trần bây giờ, Chu Hiệt dù muốn đối phó bọn họ, e rằng cũng không đủ lực. Không bao lâu sau, đại điện vốn đầy người liền trở nên vắng vẻ, trừ đám người ti thiên giám và thầy trò Đông Huyền, cũng chỉ còn lại rải rác vài người chưa rời đi. Mà những người này đều là những kẻ gan dạ lớn mật, có người nói: "Quan gia, ta đến giúp ngươi một tay, thu thập đám yêu đạo này." Cũng có người đứng về phía thầy trò Đông Huyền, lên tiếng nói: "Ta nguyện bái nhập môn hạ tiên sư, cùng tiên sư đối phó ngụy đế." Tuy nhiên, Đông Huyền chân nhân nghe vậy chỉ cười nói: "Đa tạ hảo ý của các vị, bất quá quan gia chỉ là nhất thời tâm trí mê muội, lầm coi chúng ta là gian nịnh, đợi khi hắn lấy lại tinh thần, tự nhiên sẽ minh bạch ai mới là người thật lòng vì hắn và giang sơn của hắn suy nghĩ." Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Hiệt, ôn tồn nói: "Ăn một đêm tiệc rượu, quan gia chắc hẳn cũng mệt mỏi, chi bằng về Phúc Ninh điện nghỉ ngơi cho tốt, lão đạo có thể truyền cho quan gia một bộ thuật thổ nạp, tuy không thể giúp quan gia đắc đạo thành tiên, nhưng rèn luyện cũng có thể kéo dài tuổi thọ." "Trẫm không đi!" Chu Hiệt không chút do dự nói: "Trẫm còn có việc muốn cùng các vị tiên trưởng ti thiên giám đàm phán." Đông Huyền nghe vậy thở dài, có vẻ hơi thất vọng, rồi quay sang nói với Thư Họa: "Ngươi đến khuyên nhủ quan gia đi." Thư Họa đã sớm chờ không kiên nhẫn, nghe sư phụ lên tiếng liền đưa tay luồn ra phía sau lấy trong sọt vẽ. Nhưng lần này không đợi hắn bắt được trục họa, chỉ thấy một cái ly rượu đã bay về phía hắn! Đây không phải đang chơi trò đánh hội đồng, Lục Cảnh đương nhiên sẽ không thật thà chờ đối phương ra chiêu trước, nhất là đám đồ đệ của Đông Huyền chân nhân này tuy mỗi người nhìn qua đầu óc đều có vấn đề, nhưng bản lĩnh của mỗi người bọn họ đích xác rất khó lường. Bất kể là Dạ Nha hóa thân thành chim hay Hỏa Hành Tôn với khả năng khống hỏa không thể tưởng tượng nổi, đều đã vượt qua phạm trù pháp thuật. Lục Cảnh thậm chí chưa từng thấy bọn họ thi triển bất kỳ pháp quyết nào, mà Hạ Hòe cũng không cảm ứng được bất kỳ dao động bí lực nào, nói đúng ra phương thức phát động bản lĩnh của bọn họ lại càng giống với quỷ vật. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Cảnh lại khẽ động, cảm giác như nắm bắt được điều gì đó. Nhưng đối diện cường địch, hắn cũng không kịp nghĩ thêm, sau khi ném chiếc ly rượu đi, người của hắn cũng bắt đầu chuyển động. Vận khinh công đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Thư Họa. Nhưng người sau thấy vậy vẫn không nhanh không chậm, cúi đầu tránh chiếc ly rượu, tiếp đó… bị Lục Cảnh một quyền đánh trúng ngực! Phải biết rằng bây giờ Lục Cảnh đã là một trong số ít cao thủ nhất lưu trong giang hồ, dù chỉ là một quyền đơn giản, trong giới võ lâm người có thể đỡ được cũng không nhiều. Mà Lục Cảnh cũng chỉ sau khi ra tay mới phát hiện ra Thư Họa vậy mà không có bất kỳ tu vi nội công nào, nên khi trúng một quyền của Lục Cảnh hắn liền lập tức bị gãy xương sườn, lồng ngực có thể thấy rõ bị lõm một mảng lớn, cả người phun máu bay ra ngoài, xem chừng là không sống được. Thế là xong rồi sao?! Lục Cảnh nhất kích thành công, ngược lại có chút sửng sốt. Dù sao, tam đệ tử của Đông Huyền chân nhân khi xuất hiện cũng coi như hoành tráng, thiếu điều phải thêm nhạc nền, không ngờ lại không chịu nổi đòn như vậy, ngay cả một quyền của hắn cũng không đỡ nổi. Sự tương phản này có chút quá mức mãnh liệt, không chỉ Lục Cảnh, những người khác trong điện thấy cảnh này cũng đều ngây người, Chu Hiệt càng kích động suýt nữa không thốt lên thành tiếng. Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy trước ngực Thư Họa đang nằm trên đất xuất hiện một mảng màu mực, mà lồng ngực bị sụp xuống của hắn cũng khôi phục bình thường với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thư Họa từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên tay áo, gật đầu nói với Lục Cảnh: "Lực đạo cũng không tệ, tiếp theo đến lượt ta." Nói xong, hắn rút ra cuốn họa trước kia không rút ra được từ trong sọt vẽ, bức họa này so với hai bức trước dài hơn rất nhiều. Vẽ cảnh hai quân giao chiến, vẽ la liệt một đám giáp sĩ, đang đứng im, khẩn trương nhìn lên đỉnh đầu, vì trên không trung một trận mưa tên đang trút xuống bọn họ. Cho dù là người ngoài nhìn cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm nghị bên trong. Thấy bức họa kia, sắc mặt của Đông Huyền chân nhân thay đổi, vội lên tiếng: "Không được!" Nhưng lời của hắn cuối cùng vẫn chậm một bước, có lẽ Thư Họa làm bộ như không nghe thấy, cười một cách lạnh lùng: "Mũi tên đến!" Theo tiếng nói của hắn vang lên, chỉ thấy những mũi tên kia đều bay ra từ trên bức tranh, lao về phía đám người trong điện. Hỏa Hành Tôn thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy vào ngọn đèn dầu gần nhất, chuồn đi trước một bước. Còn Dạ Nha cũng vội vàng biến thành quạ đen, chỉ là so với Hỏa Hành Tôn, thân quạ của hắn khi đối mặt với trận mưa tên che trời này không dễ dàng như vậy. Chưa kịp bay cao đã bị một mũi tên bắn thủng cánh, gào thét một tiếng từ giữa không trung ngã xuống. Mà con hạc tiên và rùa linh kia cũng chẳng khá hơn là bao, con trước thảm nhất, bị bắn trúng đầu, chết ngay tại chỗ, con sau thấy tình hình không ổn, lập tức rút vào trong mai rùa, tránh được một kiếp, nhưng sau đó cũng biến thành nhím lông xù. Đông Huyền chân nhân nhìn mà huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa là muốn chửi ầm lên, nhưng lúc này hắn cũng không rảnh để mắng, bởi vì mũi tên đã rơi xuống đầu hắn rồi. Đông Huyền chân nhân vội vội vàng vàng bấm niệm pháp quyết, niệm chú ngữ, sau một khắc, trên đỉnh đầu hắn nổi lên một trận kình phong, thổi bay tất cả mũi tên phóng tới. Mà Hạ Hòe ở không xa cũng đồng thời có hành động tương tự, bất quá nàng là tụ tập toàn bộ rượu trong điện lại một chỗ, tạo thành một bức tường nước chắn trước mặt. Hạ Hòe là thiên tài tu hành được thư viện công nhận, học pháp thuật cũng nhanh hơn người khác nhiều, đạo pháp thuật này trước mắt chính là nàng tự mình học, dùng để đối phó trận mưa tên che trời này quả là hợp lý. Những mũi tên đó sau khi chui qua tường nước, chẳng mấy chốc đã mất đi lực đạo. Dù vẫn có thể xuyên qua tường nước nhưng cũng trở nên mềm oặt, không làm bị thương được người. Nhưng sắc mặt Hạ Hòe lại không nhẹ nhõm, dù nàng đã thành công thi pháp, nhưng đây dù sao cũng là pháp thuật mới, nàng rất khó khống chế tốt sự tiêu hao bí lực, hơn nữa, để cố gắng bảo vệ tất cả mọi người, nàng không thể không mở rộng bức tường nước cả chiều dài lẫn chiều cao, điều này lại càng làm gia tăng tốc độ tiêu hao bí lực của nàng. Mà Hạ Hòe lại vừa mới trúc cơ không bao lâu, dù nàng là bí đỉnh loại A, cũng không thể trụ được thời gian quá dài. Còn những người khác, dưới mưa tên kinh khủng dày đặc thế này, rất khó trông cậy vào bọn họ có thể làm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận