Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 548: Kiếm lớn

Chương 548: Kiếm Lớn
Lục Cảnh không biết chủ đề sao lại bỗng nhiên chuyển sang phá án. Hơn nữa nghe ý đối phương không chỉ muốn thử qua loa, mà là định cùng hắn thiết lập quan hệ hợp tác ổn định lâu dài. Nhưng vấn đề là phá những vụ án này thì có ý nghĩa gì với bà lão làm kẹo kéo chứ? Nàng cũng đâu có làm quan ở Đại Lý Tự hay Hình Bộ, chơi cho vui một hai lần thì còn có thể hiểu, cứ nhất quyết phá án thì rốt cuộc mưu đồ gì?
Hình như thấy Lục Cảnh nghi ngờ trong lòng, bà lão làm kẹo kéo nói thêm, "Dù sao thì ta ở kinh sư nhiều năm như vậy, cũng có tình cảm với thành phố này, tự nhiên hy vọng nơi này ngày càng tốt đẹp."
Lục Cảnh không có ý kiến gì.
Thế là bà lão làm kẹo kéo tiếp lời, "Ngươi yên tâm, chỉ những vụ án liên quan đến quỷ vật ta mới tìm ngươi, ngươi là người ti thiên giám, điều tra vụ án liên quan đến quỷ vật hẳn là cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của ngươi mà, hơn nữa một khi phá án thì ti thiên giám cũng có khen thưởng cho."
"Ngươi muốn những phần thưởng đó?"
"Không không không, những phần thưởng đó đều là của ngươi, ta chỉ hy vọng nơi ta ở có thể luôn bình an, ngươi thấy sao?"
"Tại sao lại chọn ta?"
"Vì thân phận của ta...không thể trực tiếp liên hệ với ti thiên giám." Bà lão làm kẹo kéo đưa ra một lý do khá đầy đủ, "Ta có thể phụ trách thu thập thông tin, giống lần đầu gặp mặt, ta cho ngươi biết nơi nào có quỷ vật, còn ngươi chỉ cần tới giải quyết là được."
"Xin lỗi, ta không hứng thú với chuyện này, bà nên đi tìm người khác đi." Lục Cảnh lắc đầu, vẫy tay với A Mộc, chuẩn bị xuống xe.
Câu trả lời của hắn khiến bà lão làm kẹo kéo sững sờ.
"Đừng vội quyết định vậy, ngươi không bằng ách...về suy nghĩ trước đã."
"Không có gì phải suy nghĩ, ngươi giúp ta chuyển lời cho bà lão làm kẹo kéo, nếu bà ta thật sự muốn hợp tác thì tự mình đến, tìm người đóng giả làm gì, khiến người ta không thể không nghi ngờ hợp tác của bà có dụng ý gì khác hay không."
Lục Cảnh nói xong không đợi đối phương trả lời, liền xuống xe, đợi A Mộc xuống theo thì rất khách khí đóng cửa xe lại. Để mặc "Bà lão làm kẹo kéo" mặt mày ngơ ngác ở trong xe...
Bận rộn một hồi vẫn không thể làm A Mộc mở miệng nói chuyện, Lục Cảnh trong lòng rất khó chịu, thậm chí cả niềm vui vẻ khi phá băng cùng Yến Quân cũng vơi đi không ít.
Nhưng cho dù có khó chịu đến mấy thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Nhất là trên đường về, A Mộc còn dùng bàn tay ngắn nhỏ vỗ lưng Lục Cảnh, cũng khiến Lục Cảnh bớt lo lắng đi ít nhiều. Thế là hai ngày sau Lục Cảnh quyết định dẫn A Mộc cùng đến huyện Bạch Mã tìm kiếm kiếm.
Lúc đầu Lục Cảnh chủ yếu hoạt động trong huyện thành, nhưng sau khi trong huyện đã được rà soát sạch sẽ, hắn đã phải ra ngoại thành. Bây giờ còn chạy càng lúc càng xa, đến những nơi hẻo lánh ít người lui tới.
Nhưng sau khi dẫn A Mộc theo vào ngày thứ hai, cuối cùng Lục Cảnh cũng tới lúc "bĩ cực thái lai", vào buổi chiều tối la bàn trong tay có phản ứng.
Hắn dựa theo hướng la bàn chỉ một đường mà đi, cuối cùng tìm được một cái giếng cạn. Lục Cảnh đi quanh cái giếng một vòng, phát hiện kim trên la bàn cũng theo đó xoay tròn một vòng. Trong lòng lập tức vui mừng, xem ra chính là chỗ này!
Nơi này quả thật không dễ tìm, đã ở cách huyện Bạch Mã cả trăm dặm, hơn nữa còn nằm trong rừng sâu, trách sao dù là những người đến điều tra 200 năm trước hay sau này là những người mua thông tin đến tìm vận may cũng không thể tìm thấy.
Nếu không có la bàn này thì Lục Cảnh dù thế nào cũng không thể tìm ra được nơi này.
Hơn nữa khi hắn thăm dò nhìn xuống dưới cũng chỉ thấy một lớp lá rụng dày ở đáy giếng, không nhìn thấy chút bóng dáng phi kiếm nào.
Nhưng Lục Cảnh cũng không nôn nóng, hắn buộc dây thừng mang theo vào một cây đại thụ, rồi nắm dây nhảy xuống giếng.
Vừa chạm đất thì hai chân hắn bị lá rụng che phủ ngay. May mà khi đến ngang hông thì cơ thể Lục Cảnh cũng không tiếp tục chìm xuống. Sau đó Lục Cảnh bắt đầu dùng tay đào bới đống lá rụng.
Một lúc sau hắn chạm vào một vật cứng, nhặt lên xem thì phát hiện là một con dao găm rỉ sét. Tuy không phải phi kiếm hơi đáng tiếc, nhưng con mắt độc hữu của ti thiên giám trên chuôi dao nhắc nhở Lục Cảnh rằng mục tiêu của hắn đang ở rất gần.
Thế là Lục Cảnh không ngừng cố gắng, tìm thêm một lúc, lại chạm vào vật cứng, lần này cảm giác thô ráp hơn nhiều, nhấc lên thì phát hiện là một khúc xương.
Nhìn hình dạng và kích thước thì chắc chắn là xương người.
"Đây là di hài của Tân Đạo Phụ tiền bối sao?"
Đáng tiếc khúc xương không thể trả lời.
Nhưng từ con dao găm tìm thấy trước đó của ti thiên giám, cộng với định vị của la bàn, thì chín mươi phần trăm đây chính là giám sát cấp 3 của ti thiên giám, Tân Đạo Phụ đã mất hơn 200 năm trước.
Đối phương là tiền bối ti thiên giám, hơn nữa lần này Lục Cảnh đến tìm cũng là phi kiếm của Tân Đạo Phụ. Nhận ân của người khác, vậy nên thu nhặt thi hài an táng cũng là việc trong bổn phận.
Vì vậy Lục Cảnh không bỏ khúc xương đi mà ném nó lên bờ giếng. Hắn cứ sờ soạng trong miệng giếng cạn như thế đến tận lúc trăng treo đầu ngọn liễu, mới vớt được bảy tám phần xương cốt, còn những mẩu xương ngón tay thì quá nhỏ không nhặt hết được đành bỏ qua.
Ngoài ra, một thanh tiểu kiếm màu xám đen cũng xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Cảnh. Hắn nhìn lướt thân kiếm dưới ánh trăng, phía trên khắc hai chữ nhỏ, đúng là Ngoan Thạch.
Quả là đúng với câu nói "đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, gặp được hóa ra không tốn chút công".
Thanh phi kiếm khiến không biết bao nhiêu người đi mòn cả giày sắt để tìm kiếm, cứ vậy mà Lục Cảnh tìm thấy một cách dễ dàng.
Mà trước sau hắn chỉ mất hết sáu đồng tiền của ti thiên giám, cộng thêm mười mấy ngày thời gian. Thương vụ này không thể hời hơn được nữa!
Điều này khiến Lục Cảnh hạ quyết tâm, đợi sau này có tiền sẽ mua hết tất cả thông tin liên quan đến phi kiếm ở chỗ Kim chưởng quỹ. Có la bàn tìm kiếm trong tay thì còn lo gì không tìm được phi kiếm trong tin tức kia chứ?
Đương nhiên đây là chuyện sau này, với Lục Cảnh bây giờ thì có thêm thanh phi kiếm thứ tư cũng đồng nghĩa thời gian hoạt động tự do của hắn càng nhiều, cơ bản không cần phải lo lắng bí lực trong cơ thể không dùng hết. Giúp hắn giải tỏa đi nỗi lo về bí lực.
Lục Cảnh cũng không do dự mà lập tức tế luyện Ngoan Thạch. Nhìn kiếm linh mới xuất hiện trong động phòng, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Sau đó ánh mắt Lục Cảnh lại di chuyển tới đống hài cốt kia, phần lớn xương cốt của Tân Đạo Phụ đã được hắn nhặt về, Lục Cảnh còn cẩn thận ghép lại thành hình người.
Đang định dùng vải bọc lại mang về thư viện hạ táng thì tay hắn dừng lại giữa không trung, vì Lục Cảnh phát hiện ở một đầu xương sườn sau lưng Tân Đạo Phụ có một vết thương như có duệ khí cắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận