Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 14: Còn có cái gì ?

Chương 14: Còn có gì nữa? Cổ lang trung miệng thì nói nhưng tay cũng không ngừng lại, vừa nói vừa ấn vào chỗ nghênh huyệt bên cạnh cổ họng Lục Cảnh, nhắm mắt tĩnh tọa một lúc rồi đột nhiên mở miệng nói, "Cởi giày, nhấc chân." Lục Cảnh làm theo lời Cổ lang trung, Cổ lang trung ngửi ngửi mấy cái, mặt có vẻ ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay ấn lên huyệt Trùng Dương ở mu bàn chân Lục Cảnh.
Một lát sau, Lục Cảnh đầy mong đợi nhìn về phía Cổ lang trung, nhưng ông ta mở mắt ra rồi lại hoài nghi hỏi, "Ngươi... thật không phải đến trêu ta đấy chứ?" Lục Cảnh hơi thất vọng, cũng bắt đầu nghi ngờ tài nghệ y thuật của Cổ lang trung, nhưng vì số tiền 16 đồng đã bỏ ra, hắn vẫn cố gắng giải thích, "Ta... có lẽ luyện công gặp chút sự cố, buổi sáng đan điền trướng rất dữ dội."
"Ngươi luyện võ gặp vấn đề, nên đi hỏi sư phụ ngươi chứ." Cổ lang trung cau mày nói, "Lão phu đâu phải người trong võ lâm, chỉ là một lão lang trung bình thường."
"Sư phụ ta đi vắng, không biết khi nào mới về, với lại ta... vẫn chưa luyện được khí cảm." Lục Cảnh bất đắc dĩ nói, thật ra hắn nghi ngờ thứ trong đan điền có phải là nội lực không. Dù sao xét về công dụng, dòng nước ấm kia đích xác rất giống nội lực. Nhưng vừa rồi bị đánh khi đứng tấn hắn đã kiểm chứng lại, đúng là bản thân không thể phát ra khí cảm, hơn nữa theo sư phụ dạy, nếu tự luyện ra nội lực chắc chắn sẽ có thể khống chế được, hắn cũng từng thử điều khiển thứ trong đan điền theo lộ tuyến công pháp của Tiểu Kim Cương Kình, nhưng nó căn bản không thèm để ý đến hắn. Lục Cảnh bây giờ thật sự không biết phải làm sao, nếu không cũng đã không tuyệt vọng đến mức thử mọi cách, chạy đến tìm Cổ lang trung.
Cổ lang trung thấy Lục Cảnh không giống nói dối, trầm ngâm rồi hỏi tiếp, "Ngoài căng đau đan điền, còn triệu chứng nào khác không?"
"Ách, ăn cơm nhiều hơn bình thường, vác bao gạo cũng khỏe hơn, còn có..."
"Còn có gì?"
Lục Cảnh có vẻ khó mở lời, "Còn có chính là... so bình thường càng... càng cái đó."
"Có gì phải ngại," Cổ lang trung coi thường nói, "Tuổi này của ngươi, không phải rất bình thường sao."
"Tuổi ta mà 'cái đó' còn mạnh hơn bình thường?" Lục Cảnh mở to mắt nhìn Cổ lang trung, Cổ lang trung cũng mở to mắt nhìn lại, "Hả?"
"...""Đúng, sao ngươi biết mình khỏe hơn bình thường?" Cổ lang trung lại phát hiện điểm mới, vội vàng chuyển chủ đề.
Lục Cảnh nghe vậy giơ hai ngón tay, thở dài, "Ngươi nói sao lạ vậy, chỉ mỗi trưa nay thôi, ta đã ăn hai trận đòn rồi!"
Cổ lang trung nghe xong thì lấy làm lạ, "Cái này nhìn không ra nha, ngươi bị đánh chỗ nào, chuyện đan điền ta gác lại đã, có thể xoa bóp chút rượu cho ngươi."
Miêu tả bằng lời thì quá rườm rà lại không trực quan, Lục Cảnh dứt khoát cởi áo cho Cổ lang trung xem. Kết quả Cổ lang trung nhìn một vòng mà không thấy vết thương nào, cuối cùng Lục Cảnh phải chỉ vào chỗ bầm tím nhỏ gần như không thấy ở vai phải, là do Phương Tử Kinh sau khi cởi thiết hoàn đánh ra một quyền, còn những vết thương do một quyền của Phương Tử Kinh và cú "thất liên mổ" của Tần Tiểu Đầu lúc trước, Lục Cảnh tự mình còn không tìm ra.
Cổ lang trung thấy vậy im lặng bỏ hũ rượu xoa bóp xuống, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Chẳng lẽ do mấy đứa trẻ con trong thôn đánh?"
Lục Cảnh không để ý tới ông ta, im lặng mặc lại quần áo. Cổ lang trung vuốt râu mép, lại khôi phục vẻ danh y, "Xem mạch thì thân thể ngươi khỏe mạnh vô cùng, lão phu lo mỗi bắt mạch ở thốn khẩu không chính xác, lại xem nhân nghênh cùng Trùng Dương của ngươi, cả ba cùng xét thì tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, hơn nữa những điều ngươi nói... Thành thật mà nói ngoài việc thèm ăn ra thì những thứ khác không thể coi là triệu chứng, thôi vậy, lão phu kê cho ngươi một đơn thuốc điều dưỡng thân thể, ngươi về sắc thuốc uống nửa tháng, sau này có vấn đề gì lại đến tìm ta."
Lục Cảnh không phải kẻ lắm tiền, 16 đồng phí khám bệnh coi như đổ sông đổ biển đã khiến hắn đau lòng, tất nhiên không có hứng thú mua chút thuốc an ủi để tự lừa mình từ chỗ Cổ lang trung. Hơn nữa hai trận đòn sáng nay coi như hắn không chịu uổng công, ít nhất giờ đan điền không còn cảm giác căng trướng, lúc này Lục Cảnh chỉ muốn làm rõ rốt cuộc cơ thể mình bị làm sao, nhưng bây giờ xem ra, thôn y dù sao cũng là thôn y, trình độ có chút nhưng không thể nào cao được, vì thế chưa đợi Cổ lang trung viết đơn thuốc hắn đã đứng lên cáo từ. Cổ lang trung có vẻ rất tiếc nuối, tuy không nói gì nhưng ánh mắt giống như nếu Lục Cảnh không uống thuốc của ông ta, ra khỏi cửa sẽ chết bất đắc kỳ tử vậy.
Lục Cảnh ra khỏi nhà tranh, đi được chừng trăm bước thì lại dừng lại, không chết bất đắc kỳ tử, chỉ là có chút mông lung nhìn quanh bốn phía, không biết mình nên đi đâu tiếp theo. Là về thành tìm danh y thật sự khám bệnh? Hay là đến bến tàu tiếp tục khuân vác, dù sao bây giờ cơ thể hắn bên ngoài đích xác không có vấn đề, với lại khó được hôm nay khác thường có thể làm. Chỉ là cái trước cần tiền chắc chắn không ít, loại lang trung như Cổ lang trung chỉ có chút danh mỏng ở thôn quê thôi đã thu phí khám bệnh 20 văn, còn chưa tính tiền thuốc, đến những người lợi hại hơn thì chỉ có nhà giàu mới mời được.
Lục Cảnh bây giờ cũng chỉ có hơn trăm đồng tiền, không thể mang hết ra được, phải chừa lại chi phí ăn mặc mấy ngày tới, còn chuyện ra bến tàu tiếp tục vác gạo... Nếu không có chuyện Tần Tiểu Đầu thì không có vấn đề, nhưng giờ Lục Cảnh không biết nếu mình xuất hiện ở bến tàu nhà họ Trương sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn thậm chí không biết liệu mình có thể tiếp tục ở lại Thanh Trúc bang không, dù sao Tần Tiểu Đầu là cấp trên của hắn, có quyền thu hồi lệnh bài, đương nhiên, nhìn bộ dạng Tần Tiểu Đầu té lầu chắc phải nằm trên giường mấy ngày.
Còn chuyện đi tìm Giải bang chủ hay những người giang hồ khác để hiểu rõ tình hình thì càng không thực tế, không nói người ta dựa vào gì mà gặp hắn, chỉ riêng chuyện định kiến môn phái trong giang hồ đã rất sâu, ít người không phải người trong một sư môn mà cùng nhau bàn luận võ học, huống hồ đan điền là vị trí rất nhạy cảm, Lục Cảnh cuối cùng tính toán một hồi thì thôi vậy, hay là về nhà trước đã. Hôm nay hắn đen đủi, mọi chuyện không như ý, đã vậy, thay vì ở ngoài đường tiếp tục kích hoạt cốt truyện kỳ lạ thì tốt hơn là về nhà chờ đợi, tiện thể nghiên cứu thêm thứ trong đan điền. Ít nhất trước mắt mà nói, thứ này mang lại lợi nhiều hơn hại, ngoài buổi sáng có chút căng đau thì tạm thời không có phản ứng xấu nào, như vậy xem ra không cần lo lắng quá mức. Chuyện đến nước này, Lục Cảnh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận