Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 20: Đánh quyền

Chương 20: Đấm quyền
Cũng giống như mấy lần trước lên núi, Lục Cảnh dọc đường này không gặp một ai, chỉ có chim sẻ, chim ngói và chim họa mi hót líu lo trên cành cây. Ngoài những cây long não và cây quế thường thấy ở trong và ngoài thành Ổ Giang, trên núi còn có không ít cây bạch quả và cây thủy sam. Đặc biệt là cây bạch quả, vì lá có hình dạng giống chân vịt nên người địa phương gọi là cây chân vịt, giờ đang vào đầu mùa thu lá đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, ánh lên rực rỡ rất đẹp mắt. Lục Cảnh đi theo con đường mòn mà những người kiếm củi thường đi, một đường tiến đến sườn núi, đứng lại cách miếu Bồ Tát chừng ba mươi bước, không vội đi vào mà chọn trước một cây long não chắc khỏe nhất trước miếu.
Sau đó, Lục Cảnh đứng tấn trung bình trước cây, vì trước giờ vẫn không có cảm giác khí, mà Trương Tam Phong ngoài việc truyền thụ nội công tâm pháp ra thì cũng không hề dạy cho hắn chiêu thức nào cả, khiến cho bảng kỹ năng của Lục Cảnh trống không đến tận giờ, nên hắn chỉ còn cách dùng biện pháp ngu ngốc nhất, nghịch vận Tiểu Kim Cương Kình, thử điều động nội lực trong đan điền thông qua kinh mạch thủ thiếu âm tâm kinh đến tay. Rồi vung nắm đấm đánh về phía cây long não trước mặt. Kết quả, cái cây mà ba người ôm mới hết chẳng hề suy suyển, chỉ có lá cây khẽ lay động, làm Lục Cảnh cũng không biết được rốt cuộc là do cú đấm của mình hay là do gió thổi. Tuy nhiên, cũng có tin tốt, ít nhất cú đấm vừa rồi không làm tay hắn gãy xương, mà những nội lực kia chỉ có tác dụng bảo vệ gân cốt của hắn chứ không hề tạo ra tổn thương như hắn kỳ vọng.
Chỗ thân cây long não bị hắn đấm vào chỉ bị rơi một ít vỏ cây, nội lực của Lục Cảnh cũng chẳng hao tổn bao nhiêu, chỗ nội lực còn lại lượn một vòng trong kinh mạch, rồi lại trở về đan điền. Lục Cảnh cũng không quá thất vọng, đây mới là lần đầu mà, thất bại là chuyện rất bình thường, sư phụ đã từng nói với hắn rằng người trong giới võ lâm có thể vận dụng nội lực để làm bị thương đối thủ, và đối tượng không chỉ giới hạn ở con người mà còn cả đồ vật, giống như bang chủ Giải khi trước đã đạp dấu chân lên phiến đá xanh ở bến tàu vậy.
Lục Cảnh bây giờ cũng đang muốn đi theo con đường này, dùng nắm đấm đánh vào cây để tiêu hao nội lực trong người, định hướng có lẽ không sai, chỉ có điều còn phải suy nghĩ thêm về thao tác cụ thể. Xét cho cùng, hắn vẫn bị thiệt vì chưa có chiêu thức võ công, nếu không thì hắn đã chẳng cần phải mò mẫm lại từ đầu trong việc phát lực và hành công. Mà bây giờ than vãn cũng chẳng có ý nghĩa gì, ít nhất là trong khoảng thời gian sư phụ chưa trở về, Lục Cảnh chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Hắn lại suy nghĩ một lúc, rồi thầm nhủ có phải mình đã chọn sai kinh mạch hay không, lần này thử thay kinh mạch khác xem sao. Thế là Lục Cảnh hít một hơi thật sâu, lại dồn những thiên binh trong đan điền vào kinh mạch thủ thiếu dương tam tiêu, lần này hắn còn đặc biệt nhắm mắt lại, để cho tâm thần hoàn toàn tĩnh lặng, cố gắng làm được việc không để ngoại vật làm xao động. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn mới lần nữa vung nắm đấm.
Mà lần này khi nắm đấm vừa chạm đến vỏ cây, Lục Cảnh liền nghe thấy tiếng cây gãy. Có rồi! Lục Cảnh vui mừng trong lòng, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều bất thường, âm thanh gãy kia sao nghe giống như truyền từ trên đầu đến. Lục Cảnh mở mắt ra, rồi nhìn thấy một bóng người mặc váy áo màu hồng gấm, bên hông đeo kiếm, đầu đội nón rộng vành từ trên cây rơi xuống. Ngay lúc sắp chạm đất, dưới vạt áo bỗng chìa ra một mũi chân, nhẹ nhàng đạp lên cành cây, làm chậm tốc độ rơi đồng thời tránh được việc bị ngã úp mặt xuống đất.
Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như còn muốn điều chỉnh tư thế trên không trung nhưng không biết vì sao động tác lại không hoàn thành, nửa thân bên phải đã rơi xuống đất trước rồi theo quán tính lăn vào bụi cỏ bên cạnh. Lục Cảnh nghe thấy mà cũng cảm thấy đau thay. Cái vận xui này chẳng lẽ do một quyền vừa rồi của mình làm cho người ta ngã xuống hay sao? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Lục Cảnh rồi bị hắn gạt bỏ ngay.
Lục Cảnh biết rằng cho dù nội lực của mình có ly thể được cũng không thể truyền xa như vậy, lại nhìn vào chỗ bị đấm trên thân cây long não, rõ ràng vẫn không có dấu vết gì cả. Cho nên việc hắn vung quyền đấm cây vừa rồi, với việc cô nương trên cây ngã xuống rõ ràng chỉ là sự trùng hợp. Mặc dù rất không may nhưng tai nạn giao thông này rõ ràng là do đối phương toàn bộ trách nhiệm. Ngoài ra Lục Cảnh còn để ý đến trang phục của đối phương, và cả cú đá vừa rồi cứu mạng khi ngã từ trên cây, đều đang nói rõ bóng dáng đang nằm trong bụi cỏ kia là một người trong giới võ lâm.
Đây cũng là lý do tại sao Lục Cảnh không tùy tiện tiến lên, mặc dù theo lời sư phụ thì chỉ nhìn nội lực, hắn cách nhị lưu cao thủ chỉ còn một bước chân, nhưng Lục Cảnh biết rõ ngoài nội lực ra thì hắn thật sự không có gì cả. Hắn bây giờ quá yếu, nên không có ý định mở đường giang hồ cho riêng mình. Thực tế thì Lục Cảnh bây giờ chỉ quan tâm một vấn đề, đó là vì sao vị nữ hiệp áo đỏ này lại xuất hiện ở đây? Nhìn dáng vẻ của nàng thì hẳn là đang đi ngang qua, nếu đoán theo hướng nàng tiến đến thì điểm đến của chuyến đi này có lẽ là thành Ổ Giang, mà quan đạo thì lại không xa nơi này. Trừ khi nàng rất vội, nếu không thì việc gì phải bỏ qua con đường tốt đẹp mà chạy đến cái ngọn núi nhỏ vắng vẻ này, lại còn bay qua bay lại trên ngọn cây làm gì cho vui? Thôi được, Lục Cảnh cũng phải thừa nhận rằng việc đó rất thú vị, dù sao nhìn cũng rất ngưỡng mộ.
Như để trả lời cho sự nghi ngờ trong lòng, Lục Cảnh nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập. "Chính là chỗ này! Ta vừa thấy nàng rơi ở gần đây, tiểu nương môn này kiếm pháp rất kỳ quái, mọi người cẩn thận, lục soát cho kỹ, đừng để nàng trốn mất… À, sao chỗ này lại có người?" Lúc này Lục Cảnh đã xoay người lại, nhưng kết quả lại khác với những gì hắn tưởng tượng, những người hắn nhìn thấy không phải là đám sát thủ giang hồ đằng đằng sát khí hay là chân tay của bang phái nào, mà thực tế những người này nhìn thậm chí không giống như người trong giới võ lâm, trong đó có người bán đồ chơi làm bằng đường, có tiểu cô nương đang mang giỏ hoa, có ông lão mang cần trúc đi câu cá, có cả người đồ tể bán thịt, lại còn cả đạo sĩ xem bói và một người mua vui kiếm cơm nhờ vào tài năng của mình. Nhìn y như đang xem triển lãm văn hóa dân gian vậy, trông rất náo nhiệt.
Lục Cảnh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe cô nương tết giỏ bán hoa cất tiếng gọi bằng giọng nói nhẹ nhàng, "Tiểu ca ở đây làm gì vậy?"
"Đấm quyền." Lục Cảnh chỉ tay về cây long não sau lưng, thành thật đáp. Cô nương bán hoa nghe vậy đầu tiên nhìn Lục Cảnh một chút, lại trợn to mắt nhìn chỗ vỏ cây bị đấm bong tróc, cuối cùng khúc khích cười, "Tiểu ca thật thú vị, người ta đấm quyền toàn là với kẻ thù, còn ngươi lại đi gây sự với cái cây." Nàng có vẻ như đang tự nói cho mình nghe thì thấy vui, nên chẳng đợi Lục Cảnh trả lời mà đã hỏi tiếp, "Tiểu ca đã ở đây đấm…cây, vậy có thấy một nữ tử mặc váy đỏ, đội mũ rộng vành, rất dễ nhận biết hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận