Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 192: Tra án

Một đêm bình yên trôi qua. Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Yến Quân lại dặn dò Vương Uyển vài câu, còn để lại người đưa tin của mình cho nàng, bảo nàng nếu gặp phải kẻ nào lén lút giở trò liền trực tiếp thả người đưa tin, lúc này mới cùng Lục Cảnh cùng nhau ra ngoài. Hai người đi gặp Chương Tam Phong trước, lão đầu vẫn ở lại trong căn tứ hợp viện cũ, lúc này cũng đã ăn uống xong xuôi, đang luyện bộ Phong Vân Biến trong sân, đáng tiếc bao nhiêu năm nay vẫn chỉ giậm chân ở chiêu thứ hai. Nhưng có lẽ do tuổi cao, Chương Tam Phong đã sớm nghĩ thoáng. Bây giờ lão tập võ không còn vì mục đích nổi danh khắp thiên hạ, chỉ là để hoạt động gân cốt, mong sống thêm vài năm mà bế cháu trai. Không thể không nói, sau một thời gian bị Lục Cảnh đặt lên lửa nướng, lão đầu giờ càng thêm ra dáng cao nhân. Khẽ liếc nhìn đồ đệ của mình, lão vẫn không ngừng chân, tiếp tục hoàn thành nốt mấy thức cuối cùng, sau đó mới từ từ thu công, mở miệng nói:
"Về khi nào đấy?"
"Đêm qua ạ," Lục Cảnh vừa nói vừa đưa đồ trên tay tới, "Con về để điều tra chút chuyện, tiện đường cũng ghé thăm lão nhân gia ngài."
Chương Tam Phong nhận lấy đồ, thấy là một hộp điểm tâm và một chuỗi gỗ, cũng không để ý lắm, gật đầu nói, "Có lòng." Tiếp đó, ánh mắt lão lại chuyển sang Yến Quân bên cạnh, vẻ mặt có chút cảm khái, "Thật ra trước khi con đi, ta chỉ muốn nói với con, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, nhưng giờ thấy con đã có chủ ý, ta cũng an tâm rồi."
"Đây là Yến Quân, sư phụ." Lục Cảnh vội vàng đính chính.
"Yến Vân? Sao tên này nghe quen thế..." Chương Tam Phong nghi hoặc, một lát sau mới sực nhớ ra, giật mình kêu lên, "Yến Quân? Chẳng lẽ là Yến nữ hiệp của Vân Thủy Tĩnh Từ Các?"
"Chương lão tiền bối cứ gọi thẳng tên vãn bối là được." Yến Quân đáp.
"Không được không được," Chương Tam Phong lắc đầu liên tục, "Cô đừng gọi ta là tiền bối, ta nghe sợ hãi lắm."
Ngập ngừng một chút, lão đầu lại buột miệng một câu, "Cô... hai người... làm sao lại ở chung một chỗ thế?"
"Sư phụ, đừng có nói linh tinh, con với Yến Quân chỉ là bạn bè thôi, lần này con về Ổ Giang thành là để giúp nàng điều tra vụ án." Lục Cảnh nói, "Cho nên con còn muốn phiền sư phụ giữ bí mật cho chúng con, đừng nói với ai chuyện con đã về."
"Con muốn điều tra ai?" Chương Tam Phong khẽ giật mình, "Sao còn phải che giấu như vậy, với danh vọng của con ở đây, cứ công khai thân phận để điều tra không phải sẽ dễ dàng hơn sao... Hay là người con muốn điều tra cũng không đơn giản? Thôi đi, con đừng nói cho ta, ta cũng không muốn dây dưa vào chuyện của con, nguy hiểm lắm."
Lão đầu xua tay, "Con với Yến nữ hiệp cứ đi làm việc đi, nhỡ thật sự gây ra chuyện gì lớn, thì nhớ báo ta một tiếng để ta còn chạy trốn."
"Vâng." Lục Cảnh gật đầu.
Chương Tam Phong lần này thật sự hoảng, "Chuyện nghiêm trọng đến mức đó cơ à?"
"Có khả năng, nhưng mà rất nhỏ, nên ngài đừng lo lắng quá." Lục Cảnh an ủi.
Yến Quân cũng nói, "Chương lão tiền bối yên tâm, nếu đối phương không tuân theo quy củ giang hồ, thì vãn bối cũng sẽ mời sư môn ra mặt, tóm lại, sẽ không để lão tiền bối bị liên lụy."
"Thôi, ta cứ mang người nhà đi thăm vài lão hữu vậy, vừa vặn cũng muốn ra ngoài thưởng cảnh thu." Chương Tam Phong nói, "Các con không cần ngại ta, cứ đi làm việc đi."
Tiễn Yến Quân và Lục Cảnh đi rồi, Chương Tam Phong liền gọi người thu dọn hành lý, sau đó lại nghĩ tới chuỗi gỗ mà Lục Cảnh đã tặng mình, lần này cầm lên đặt trước mắt nhìn kỹ một lượt, chợt thấy trên đó khắc chữ "ly". Chữ này không mấy may mắn, có rất ít người khắc chữ này lên đồ trang sức mang theo bên mình.
Chương Tam Phong lúc đầu còn hơi khó hiểu, nhưng sau lại nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi biến đổi, "Ly... Ly, chưởng môn của Vân Thủy Tĩnh Từ Các có phải là Thu Mặc Ly không, chẳng lẽ chuỗi gỗ này là của nàng?" Loại vật phẩm mang theo bên mình mà còn khắc tục danh chủ nhân, thông thường đều mang một ý nghĩa đặc biệt, nhất là trong giới võ lâm, thường được coi là tín vật để giao ước. Cầm tín vật này tìm tới chủ nhân trước kia của nó, liền có thể có được một phần cơ duyên. Mà Thu Mặc Ly là chưởng môn của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, một trong số ít cao thủ hàng đầu thiên hạ, tín vật của nàng càng khó tìm được, Lục Cảnh chắc chắn không thể nào lấy được, vậy thì chuỗi gỗ này chỉ có thể là của Yến Quân, đồ đệ thân truyền của Thu Mặc Ly.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Chương Tam Phong trở nên kỳ quái, lẩm bẩm nói, "Còn giấu ta, nói gì mà chỉ là bạn bè, bạn bè nào lại lấy thứ này ra để ngươi tùy tiện tặng người chứ?"
Ở một nơi khác, Lục Cảnh hoàn toàn không biết quan hệ của mình với Yến Quân đã bị Chương Tam Phong "khám phá". Sau khi rời khỏi tiểu viện của sư phụ, hắn rẽ phải, đi ra chợ mua một chiếc nón lá, đội lên đầu che khuất mặt, sau đó liền dẫn Yến Quân đến một con hẻm nhỏ phía sau chợ. Đã hơn 3 tháng kể từ khi sự việc xảy ra, thi thể của tiên phu của Vương Uyển sớm đã được liệm hạ táng, huống chi coi như không hạ táng, bây giờ cũng đã hư thối không ra hình dạng, không nhìn ra cái gì nữa.
Cho nên Lục Cảnh dứt khoát tìm người đến hỏi trực tiếp. "Thành ngỗ tác là ngỗ tác kỳ cựu nhất trong huyện nha, đã 70 tuổi, gặp vụ án nhỏ thì thường là ông ấy đến khám nghiệm tử thi, lúc sáng ta hỏi Vương phu nhân, thi thể của tiên phu nàng ấy được phát hiện sau khi cũng là do Thành ngỗ tác khám nghiệm."
Lúc Lục Cảnh gõ cửa, tiện thể giải thích cho Yến Quân nghe. Yến Quân cau mày, "70 tuổi, cho dù có kinh nghiệm, thì cũng sẽ không hoa mắt chóng mặt sao, sao vụ án lại giao cho một ông ngỗ tác già như thế?"
"Câu hỏi hay đấy," Lục Cảnh nhếch miệng cười, "Bởi vì vụ án càng quan trọng càng cần những người hoa mắt chóng mặt như thế, vị Thành ngỗ tác này của chúng ta chẳng những mắt mờ, mũi không thông, mà tai cũng không thính nữa."
Yến Quân lập tức hiểu ý của Lục Cảnh, quan phủ tìm đến một ông ngỗ tác già như vậy, nếu như kết quả khám nghiệm có sai sót gì, sau này có thể dễ dàng đổ tại hoa mắt chóng mặt, quan trên cũng khó truy cứu. Thành ngỗ tác tuổi đã cao, ngay cả tấm ván cũng chẳng đ·á·n·h nổi, cùng lắm thì phạt tiền là cùng, nói cách khác, ông ta như vậy ngược lại thuận tiện cho quan phủ giở trò trong một số vụ án."Nhưng nếu gặp phải vụ đại án nhất định phải phá thì sao?" Yến Quân lại hỏi.
Lục Cảnh thở dài, "Vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ Thành ngỗ tác thực tế không hề hoa mắt ù tai, mà ngược lại trí nhớ còn rất tốt, dù là vụ án của một năm trước ngươi hỏi ông ta, ông ta vẫn có thể kể chi tiết nguyên nhân c·ái c·hết, địa điểm g·i·ế·t người, và những v·ết th·ương cho ngươi một cách rành mạch, không hề giống một ông lão tuổi này, tất nhiên là ông ta phải nhớ hay không nhớ thì lại phải xem ai đến hỏi."
Lục Cảnh vừa dứt lời thì cửa đã được một người từ bên trong đẩy ra, là cháu gái của Thành ngỗ tác tên Lan Nhi, cô bé liếc nhìn Lục Cảnh và Yến Quân đang đứng ngoài cửa rồi nói, "Mấy người là nhà ai có người bạn c·h·ết rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận