Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 564: Thăm dò

Lục Cảnh gật đầu, "Chuyện lần này ngươi thật sự cũng có công lao, nhưng mà ta vẫn không thể để ngươi đi."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi nghe được một số chuyện không nên nghe."
"Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?" Đồng Đường giật mình, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lục Cảnh không vội trả lời, cầm chén trà thứ ba mà Đồng Đường vừa pha lên, uống mấy ngụm, sau đó mới từ tốn nói.
"Đến mức đó cũng không cần, ngươi mời ta uống trà, ta cũng nên có qua có lại, mời ngươi cũng uống một lượt trà."
"Chỉ là uống trà sao?"
"Chỉ là uống trà thôi."
Dù Lục Cảnh nói vậy, Đồng Đường vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, một lúc sau nàng lại hỏi, "Trà của ngươi... định khi nào mời?"
"Đừng nóng vội, lá trà còn chưa đưa đến."
"Lá trà khi nào đến?"
"Nhanh thôi, tính toán người đưa trà chắc cũng đã vào thành."
Lục Cảnh vừa dứt lời, bên ngoài viện liền truyền đến một loạt tiếng gõ cửa có quy luật, ba dài hai ngắn.
Lục Cảnh đứng dậy, đi đến mở cửa, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen, đầu đội mũ nhỏ đang đứng ngoài cửa.
Thiếu niên thấy Lục Cảnh liền bước nhỏ lấy ra một chiếc lệnh bài bằng sắt đưa tới một cách cung kính.
Lục Cảnh nhận lấy lệnh bài nhìn thoáng qua, rồi đưa tấm mộc bài của mình ra.
Thiếu niên áo đen cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó hai tay dâng lên một bọc nhỏ.
"Lục đại nhân... đồ ngài muốn đã đến."
Lục Cảnh cũng không vội mở bọc, mà hỏi thiếu niên áo đen, "Ngươi tên gì?"
"Đại nhân gọi ta Bào Đắc Khoái là được, ta là người chuyên trách chạy việc trong nha, người như ta còn rất nhiều, đại nhân có cần thì cứ sai bảo chúng ta."
Thiếu niên áo đen cười có chút ngại ngùng, rồi dừng lại nói, "Lục đại nhân còn có gì phân phó không?"
"Ừ, khi dùng thứ này cần chú ý gì không?"
"Lục đại nhân đây là lần đầu dùng trà đưa khách à, loại trà này cũng không khác gì các loại trà khác, cứ pha bình thường là được, chỉ cần nhớ trước khi trà nguội thì phải uống hết."
"Cảm ơn." Lục Cảnh tiện tay ném cho thiếu niên áo đen một miếng bạc vụn.
Sau đó đóng cửa sân lại.
Đồng Đường nãy giờ vẫn dựng tai nghe trộm hai người nói chuyện, thấy Lục Cảnh quay lại liền vội vàng ngồi thẳng.
Lục Cảnh cũng không né tránh nàng, trực tiếp mở bọc, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra, bên trong là một khối trà bánh nhỏ vụn, ngửi lên có một mùi thơm thoang thoảng.
"Vẫn là ngươi làm đi." Lục Cảnh đẩy hộp gỗ về phía Đồng Đường, "Ta pha trà không ngon bằng ngươi."
Đồng Đường miễn cưỡng cười, "Nhưng ta vẫn thích loại trà trước hơn."
"Với sự thông minh của ngươi hẳn phải biết mình không có quyền chọn đúng không?"
"Rốt cuộc trà này có tác dụng gì?"
"Nói cho ngươi cũng chẳng sao, dù gì chút nữa uống trà xong ngươi cũng sẽ quên, tác dụng của trà này là để ngươi quên đi một vài chuyện, thế thôi, cũng không gây hại gì cho thân thể ngươi."
"Ta sẽ quên bao nhiêu chuyện?"
"Khoảng 10 ngày gần đây."
"Chỉ là 10 ngày sao?" Đồng Đường có chút không tin, con mắt láo liên đảo quanh.
"Đừng có giở trò vặt, ngoan ngoãn pha trà, uống xong rồi thì lại tiếp tục làm tiểu yêu nữ của ngươi." Lục Cảnh nói.
"Nhưng ta không muốn quên những chuyện của 10 ngày này." Đồng Đường nói.
"Nếu ngươi lo lắng chuyện ngươi làm, có thể tìm bút, viết lại chân tướng vụ án... À, đương nhiên là lược bỏ phần liên quan đến ti thiên giám và Kỷ tiên sinh."
Nghe vậy, Đồng Đường lập tức đặt trà bánh xuống, bắt đầu mài mực.
Nhưng Lục Cảnh biết rõ, yêu nữ này tám phần sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ mượn việc ghi chép tình tiết vụ án để trì hoãn thời gian.
Nhưng Lục Cảnh không sợ nàng giở trò gì.
Cùng lắm hắn lại điểm huyệt của Đồng Đường, tự mình động tay đổ trà vào miệng nàng.
Quả nhiên, Đồng Đường vừa mài mực vừa lên tiếng thăm dò, "Vậy cái gì Kỷ tiên sinh... là địch nhân của ngươi à?"
"Chuyện này không liên quan tới ngươi."
"Tùy tiện trò chuyện chút thôi mà, dù sao theo lời ngươi nói thì ta uống trà xong sẽ sớm quên mất những lời đã nói với ngươi."
"Vậy ta lại càng không cần phải nói chuyện với ngươi."
"Keo kiệt." Đồng Đường làm bộ giận dỗi, nhưng một lát sau nàng lại nói, "Nếu ngươi không muốn tán gẫu chuyện của ngươi, vậy thì chúng ta nói tạm chuyện của ta vậy."
"Chuyện của ngươi?"
"Ví dụ như... Cực Lạc Cung sau lưng ta, ngươi không tò mò sao? Chúng ta dù gì cũng là tông môn thần bí nhất của Ma đạo."
"Ai cũng biết chúng ta ẩn mình trong kỹ viện thanh lâu, nhưng những cao thủ chính đạo kia, vẫn tìm không ra tung tích của chúng ta, ngươi có biết vì sao không?"
Lục Cảnh im lặng chờ đợi Đồng Đường nói tiếp.
Nhưng Đồng Đường không vội công bố đáp án, mà lại đưa ra một vấn đề khác, "Còn có những gã đàn ông thay lòng đổi dạ kia, bọn họ ai nấy đều ngụy trang rất giỏi, ngay cả vợ con đệ tử của họ, cũng không biết bọn họ đã làm những chuyện xấu xa kia, nhưng bọn họ lại không thể qua mặt được chúng ta..."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ta muốn nói, có lẽ ta có thể giúp các ngươi tìm được địch nhân... cái gì Kỷ tiên sinh kia." Đồng Đường đặt bút xuống, "Hoặc nếu như không tìm được hắn, thì ít nhất ta cũng có thể thu thập tin tức liên quan đến hắn."
Trên đời này không ai hiểu biết chuyện nghe ngóng tin tức bằng một đám kỹ nữ, bí mật trong lòng đàn ông dù có chôn sâu bao nhiêu, chúng ta cũng có cách móc ra."
"Chỉ bằng ngươi sao?" Lục Cảnh liếc Đồng Đường, "Ngươi chẳng phải chỉ là một đệ tử bình thường của Cực Lạc Cung thôi sao, có cái năng lực lớn đó mà có thể sai khiến toàn bộ Cực Lạc Cung nghe lời ngươi?"
"Lục đại hiệp cần gì phải giả vờ hồ đồ chứ," Đồng Đường thở dài, "Ngươi hẳn là sớm đã nhận ra ta không phải một đệ tử bình thường rồi, không giấu gì ngươi, thật ra ta là Thần nữ của Cực Lạc Cung."
"Thần nữ là gì?"
"Ngươi cứ đơn giản hiểu ta là người thừa kế ngôi vị cung chủ của Cực Lạc Cung đời sau, đương nhiên, tiền đề là ta có thể hoàn thành một loạt thử thách, mặt khác, đương kim cung chủ của Cực Lạc Cung là mẹ ta, ta ở trong Cực Lạc Cung đúng là có một chút đặc quyền, giúp ngươi nghe ngóng một số chuyện không thành vấn đề." Đồng Đường dụ dỗ nói.
"Nghĩ xem a, thiên hạ này thanh lâu ngàn vạn, tất cả đều là tai mắt của chúng ta."
"Ngươi nói hay đấy, phải thừa nhận ta thật sự bị ngươi thuyết phục có chút động lòng." Lục Cảnh nói, "nhưng mà vẫn còn một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ta hoàn toàn không tin ngươi." Lục Cảnh thản nhiên nói, "Dù cho ngươi thật sự có thăm dò được manh mối quan trọng nào liên quan đến Kỷ tiên sinh đi nữa, ta cũng không có cách nào xác định đó có phải là do ngươi và Kỷ tiên sinh cùng nhau sắp đặt cái bẫy để đối phó ta hay không."
Đồng Đường im lặng.
"Cho nên ta đề nghị, ngươi vẫn nên thành thật pha trà đi."
Lần này Đồng Đường cũng có chút nản lòng, nàng đã đánh ra con át chủ bài lớn nhất, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn, những con bài còn lại đều đã khó mà trông chờ vào.
Chẳng lẽ mình thật sự phải uống trà sao?
Thật ra mất đi trí nhớ 10 ngày thì Đồng Đường cũng không phải là không thể chấp nhận, nhưng giống như Lục Cảnh, nàng cũng không biết lời đối phương nói rốt cuộc có mấy phần thật giả.
Nhỡ đây là thuốc độc thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận