Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 435: Chi Chi

Chương 435: Chi Chi
Lục Cảnh ra ngoài điều tra vụ án, lúc trở về đã vừa vui vẻ đạt đến nhị cung, trở thành tu sĩ nhị cung hàng thật giá thật. Dù đã sớm dự liệu được ngày này sẽ đến, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, Lục Cảnh vẫn không nhịn được thở dài một tiếng.
Bất quá bây giờ không phải lúc đau buồn. Người khác thăng cấp xong có thể rủ bạn bè mở tiệc ăn mừng uống bia, nhưng Lục Cảnh mỗi lần thăng cấp xong đều phải ngay lập tức đối phó với rắc rối do bí lực hoặc nội lực quá nhiều gây ra. Chuyện này liên quan đến tính mạng của hắn, nên hắn không thể không dốc hết tinh thần mà đối phó. Cũng may khác với lúc mới bắt đầu tu hành, hoàn thành trúc cơ, lần này Lục Cảnh sớm đã biết mình khó tránh khỏi tai kiếp, cho nên đã chuẩn bị nhiều lần. Và bây giờ chính là lúc những chuẩn bị này phát huy tác dụng.
Lục Cảnh ngay lập tức chạy về thư viện, thậm chí không kịp đi phát áp lê, liền vội vàng về chỗ ở lấy ra bộ ngự thú đại trận. Tiếp đó lại chạy đến rừng cây phong nơi Diệp Cung Mi ở, quen đường xuyên qua huyễn trận do nàng bày ra. Kết quả vừa vào đã thấy Diệp Cung Mi đang cúi người trước cái hồ cá hắn mới dựng cách đây không lâu, dùng vợt lưới giấy vớt cá vàng, hơn nữa xem bộ dạng thì nàng đã chơi khá lâu rồi. Tóc mái của nàng dính đầy mồ hôi, xiêu xiêu vẹo vẹo dính lên gáy.
Thấy có người vào, Diệp Cung Mi giật mình, vô ý thức giấu chiếc vợt ra sau lưng, nhưng thấy là Lục Cảnh thì lại thở phào. Về sau có lẽ vì vớt cá vàng thực sự rất vui, hoặc cũng có thể là vì những lúc xấu hổ hơn cũng đã bị Lục Cảnh nhìn thấy, giờ nàng quyết định "vò đã mẻ không sợ sứt", tóm lại Diệp Cung Mi không bỏ vợt xuống, chỉ hỏi một câu: "Ngươi đến tìm a Hoa sao? Nhưng mà từ lần trước nó bị ngươi dọa chạy vẫn chưa về, nói xem ngươi đã làm gì nó, sao giờ nó lại sợ ngươi như vậy?".
"Ta không phải đến tìm a Hoa." Lục Cảnh nói, "Ta cần người lợi hại hơn, trước ngươi đã đồng ý với ta là sẽ nói cho ta biết chỗ mấy đại gia hỏa kia."
"Có hả, ta từng nói câu này sao?" Diệp Cung Mi gảy gảy tóc mái, nghi ngờ nói.
"Nói rồi mà, ta nhớ rõ ràng, ngươi cũng không thể không nhận được, chỉ có trẻ con mới giở trò, người lớn đều nói được làm được."
"Được được, ngươi không cần khích ta, ta nhớ rồi, bất quá hình như ta nói có tiền đề thì phải." Diệp Cung Mi vẫn nhìn chằm chằm vào hồ cá, tìm kiếm con mồi tiếp theo, "Hình như ta bảo ngươi phải luyện xong ngự thú đại trận trước đã."
"Ta luyện xong rồi." Lục Cảnh nghiêm mặt nói.
Diệp Cung Mi bĩu môi, "Ta tuy ở một mình ở đây, nhưng không phải không biết gì về bên ngoài, ta nghe nói, tiểu tử ngươi một tháng trước lại gây họa, bị quỷ vật ở tàng thư lâu hút vào thế giới trong sách, hình như 3 ngày trước mới ra được." Nên ta khuyên ngươi rảnh thì đừng ở đó mà nghĩ cách lừa gạt ta, bà già này, chi bằng dành thời gian luyện ngự thú đại trận, như vậy lần sau ngươi đến, biết đâu ta sẽ nói cho ngươi."
"Không thể lần sau được, ta không đợi lâu được như vậy." Lục Cảnh lắc đầu.
"Vì sao?" Diệp Cung Mi liếc mắt.
"À...Tu hành không chờ người, gần đây ta cảm nhận được sâu sắc điều này, cho nên càng thêm nỗ lực, không muốn lãng phí thời gian." Lục Cảnh bịa chuyện nói.
Diệp Cung Mi đánh giá Lục Cảnh từ trên xuống dưới mấy lần, "Không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng ngươi, ngươi không phải là 'trùm trốn học' công nhận của thư viện sao, suốt ngày chạy loạn khắp nơi, nào là trồng sâm, nào là về nhà với người ta, à còn đến chỗ ta dựng hồ cá cho ta nữa... cũng không thấy ngươi làm việc gì chính sự, sao giờ tự nhiên lại tiến bộ?"
"Người cũng sẽ thay đổi mà, giờ ta đã thay đổi hoàn toàn rồi." Thấy Lục Cảnh vẻ mặt nghiêm túc không giống đang đùa, Diệp Cung Mi cuối cùng cũng đặt vợt xuống, "Dù sao ta vẫn nói câu đó, nếu ngươi cảm thấy a Hoa không đủ cho ngươi luyện tập, muốn đi thách thức mấy đại gia hỏa kia, thì phải chứng minh cho ta thấy ngươi đã luyện xong ngự thú đại trận rồi."
"Chứng minh thế nào?" Lục Cảnh hỏi.
Diệp Cung Mi huýt sáo, con vẹt to cỡ nàng bay ra khỏi phòng.
"Chắc ngươi không nghĩ ta dùng ngự thú đại trận để đối phó nó chứ?" Lục Cảnh chỉ vào con vẹt lớn nói.
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Cung Mi nói, "Nó chỉ giỏi bắt chước tiếng người thôi, chứ không biết đánh nhau." Vừa dứt lời đã nghe con vẹt kia hét lớn, "Đánh nhau rồi đánh nhau đến, mau đến đánh nhau đi!" Con vẹt vừa kêu vừa vỗ cánh.
Khoảng một chén trà sau, Lục Cảnh thấy một con nhím từ phía chuông gió lao ra, tốc độ của nó không đến một bước. Nó lạch bạch đi bốn chân nhỏ, uốn éo mông đi đến. Lục Cảnh tưởng nó giống như con vẹt chỉ đến góp vui, ai ngờ Diệp Cung Mi chỉ vào con nhím nói, "Đối thủ của ngươi là nó, ngươi có thể dùng ngự thú đại trận chế phục nó, ta sẽ nói chỗ của hung thú khác cho ngươi."
"Ngươi đang đùa hả?"
"Ta không đùa." Diệp Cung Mi nói, "Chi Chi lợi hại hơn a Hoa đấy, tốt nhất ngươi đừng khinh thường nó." Lục Cảnh nhìn con nhím dưới đất, con nhím cũng đang ngước lên nhìn hắn. Nhưng mà Lục Cảnh thực sự không thấy được chỗ nào lợi hại của nó. Bất quá đã Diệp Cung Mi nói vậy, Lục Cảnh cũng không nói nhiều, lấy trận bàn mang theo ra.
Sau đó lại nghe Diệp Cung Mi nói, "Ngươi định làm gì vậy, đánh nhau thì đi chỗ khác, đừng có mà đánh vỡ hồ cá của ta."
"Được thôi." Lục Cảnh nghe vậy liền đi ra ngoài huyễn trận trước. Sau đó đứng ở đó đợi một hồi lâu, mới thấy con nhím từ từ bò ra. Lục Cảnh bố trí xong trận pháp, vẫy tay với Chi Chi. Nhưng nó căn bản không đi vào ngự thú đại trận của Lục Cảnh, mà trực tiếp lắc mình, một đám lông cứng bắn về phía Lục Cảnh, Lục Cảnh dùng thiền trượng đỡ mấy cây lông cứng đó. Lực đạo truyền đến vượt quá dự tính của hắn, khiến hắn phải lùi lại hai bước.
Con nhím kia cũng không khách khí, lập tức đuổi theo Lục Cảnh rồi bắn ra một đợt lông cứng khác. Hơn nữa nó không chạy thẳng vào ngự thú đại trận mà vòng quanh rìa tấn công Lục Cảnh. Lục Cảnh nói với Diệp Cung Mi đang xem náo nhiệt, "Ngươi không phải muốn thử uy lực của ngự thú đại trận sao, nó thế này là không tuân theo quy định rồi, không chịu vào trong trận của ta."
Diệp Cung Mi ngồi trên một gốc cây, lắc lắc chân nhỏ nói, "Lúc ngươi dùng ngự thú đại trận đi đối phó với hung thú thì cũng mong chúng đều ngoan ngoãn đi vào trong trận pháp của ngươi à? Xin nhờ, đó là chuyện ngươi phải giải quyết, chứ không phải việc của nó."
Lục Cảnh không nói lại được, chỉ có thể giơ thiền trượng lên đón con nhím, vung ra một chiêu như đánh golf, chuẩn bị dùng thiền trượng quét con nhím vào trong ngự thú đại trận. Nhưng mà Chi Chi dường như cũng đoán được ý đồ của Lục Cảnh, lập tức lại bắn ra một cơn mưa lông cứng về phía Lục Cảnh, khiến Lục Cảnh lo lắng không biết mình có bị hói đầu sớm không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận