Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 495: Đều đừng đuổi

Lục Cảnh cùng Tề Văn Nhân, một người phụ trách mò cá, một người phụ trách đi phòng bếp lấy nồi. Cuối cùng hai người vẫn gặp nhau ở trên cầu nhỏ, Lục Cảnh đổ mớ cá vừa vớt được vào nồi sắt, rồi múc thêm nửa nồi nước từ hồ. Hai người làm vậy không phải để ăn cá hầm nồi sắt, chủ yếu là xung quanh đây không có nhiều đồ chứa cá, mà mang theo nhiều đồ lại bất tiện, ngó đi ngó lại chỉ có cái nồi lớn này là tàm tạm phù hợp. Tề Văn Nhân đậy nắp nồi rồi dùng dây cỏ buộc chặt, sau đó ôm "bảo bối cá" của mình cùng Lục Cảnh trở lại tiền viện. Cách vào phủ trước đó, Lục Cảnh không thể dùng lại khi ra ngoài. Nhưng dù sao đồ và người cũng đã có, hơn nữa sắp rời khỏi Lương Thành, Lục Cảnh không cần tiếp tục ẩn thân làm gì. Vậy nên, hắn dứt khoát leo tường nhảy ra ngoài, rơi ngay trước mặt một đội sĩ tốt. Mấy tên sĩ tốt thấy Lục Cảnh đột ngột xuất hiện thì ngẩn người, rồi nhao nhao rút binh khí ra, có người còn lớn tiếng cảnh báo, gọi đồng đội gần đó tới. Thật trùng hợp, người dẫn đầu lại chính là kẻ đã đuổi Lục Cảnh đi ban ngày. Hắn vừa nhận ra Lục Cảnh liền trợn mắt, quát lớn: "Lại là ngươi, tiểu tử!" Nhưng sau đó hắn không vội xông lên, mà ra hiệu cho quân mình bao vây xung quanh Lục Cảnh, quyết tâm không để hắn trốn thoát. Ai ngờ, Lục Cảnh chỉ đứng tại chỗ, im lặng nhìn bọn họ tạo thành vòng vây. "Gan thật lớn, tự tìm đường c·h·ết!" Tên đầu lĩnh cười khẩy, khi quân đã vào vị trí liền ra lệnh một tiếng, tất cả cùng rút đ·a·o. Bọn chúng không phải cao thủ võ lâm, nhưng nhờ luyện tập, chém giết quanh năm nên kỷ luật và sự phối hợp ăn ý cũng không thể xem thường. Bảy nhát đ·a·o cùng lúc chém tới mang theo thanh thế kinh người, nhưng khi đ·a·o sắt sắp chạm vào người Lục Cảnh thì tất cả đều khựng lại, lúc định thần nhìn lại thì thấy Lục Cảnh đã kẹp bảy cái đ·a·o dưới nách trái. Nụ cười trên mặt tên đội trưởng lập tức cứng đờ. Cao thủ võ lâm?! Cũng may, đồng bọn xung quanh tới rất nhanh, chỉ lát sau đã có thêm hai đội người xuất hiện, trong đó còn một đội cung thủ, giương cung nhắm về phía Lục Cảnh. Nhưng Lục Cảnh vẫn không hề né tránh, mặc cho tên bay tới tấp trúng người. Mấy tên sĩ tốt thậm chí còn nghĩ đã xong rồi, ai ngờ mũi tên đụng vào người Lục Cảnh không hề xuyên qua da thịt, mà lại bị bắn ngược ra ngoài. Cái... Cái quái gì vậy?! Đám người thấy vậy thì kinh hãi. Sau đó, họ lại thấy người đàn ông kia vung nắm đấm, lao vào giữa đám đông, giống như hổ vào bầy dê, đánh cho đám cung thủ vừa rồi tan tác ngã nhào. Lục Cảnh đại s·á·t tứ phương ở ngoài phủ tướng quân, không phải để k·h·i· d·ễ người khác cho vui, hắn cố ý tạo thanh thế lớn là để thu hút sự chú ý của quân phòng thủ xung quanh. Chờ khi khóe mắt hắn liếc thấy cái nồi sắt bay ra từ cửa chính, vượt qua phố dài, rơi xuống chỗ tối khác, hắn mới chuẩn bị kết thúc công việc. Lục Cảnh ném hết số đ·a·o sắt trước đó đã thu, ép lui đám người vây quanh, sau đó vận khinh công, nhảy lên, định nhảy qua tòa lầu đối diện. Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói trầm thấp, "Muốn đi, không dễ như vậy." Nói xong, một bóng người nhanh như đại bàng từ giữa đám sĩ tốt bay ra, tóm được Lục Cảnh đang ở giữa không trung, không thể tránh né, một chưởng hung hăng đánh vào lưng hắn. Lục Cảnh bị đánh trúng như quả bóng da, bay nhanh về phía trước. Trong đám sĩ tốt cũng có người nhận ra kẻ vừa ra tay, kích động kêu lên: "Ni Ma p·h·áp vương, là Ni Ma p·h·áp vương! Tiểu tử đó bị Ni Ma p·h·áp vương đả thương, mau đuổi theo!" Nhưng hắn chưa nói xong, thì đã nghe thấy một tiếng quát nhỏ: "Tất cả đứng lại!" Người vừa lên tiếng là một thư sinh cầm quạt sắt, hắn ngăn đám sĩ tốt muốn đuổi theo lại, sau đó không giải thích nhiều, đi tới bên cạnh một tên Lạt Ma đầu trọc, tai to. Tên Lạt Ma kia nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch, đứng im tại chỗ, cả người như tượng đá. Thư sinh kia không nói một lời, đặt tay lên ngực tên Lạt Ma. Chốc lát sau, trên đầu cả hai bốc lên khói trắng lượn lờ, đó là dấu hiệu nội lực đã vận đến cực hạn. Sau một hồi lâu, tên Lạt Ma mới mở mắt ra, “oa” một tiếng nôn ra một ngụm m·á·u tươi, sắc mặt kinh hoàng nói: "Nội gia công phu thật lợi hại!" Thư sinh kia cũng thu công, thở dài: "Người này tuyệt đối là cao thủ nhất lưu, hơn nữa không phải dạng cao thủ nhất lưu bình thường. Loại người này lẻn vào phủ tướng quân, chỉ sợ là có âm mưu lớn." Hắn vừa nói dứt lời, liền thấy quản gia bên cạnh thần sắc hơi kỳ lạ, bèn hỏi: "Sao vậy, đã điều tra ra người kia làm bị thương ai trong phủ chưa?" "Không có, người kia không hề làm bị thương ai, chỉ mang đi An lão sư dạy học cho tiểu c·ô·ng t·ử và một con cá chép, à đúng rồi, hắn còn để lại một thỏi bạc trên cầu, nói là tiền mua cá." "Cá chép?" Ni Ma p·h·áp vương cùng thư sinh nghe vậy không khỏi nhìn nhau, khó hiểu. ... Phía bên kia, Lục Cảnh lúc này đã tái hợp cùng Tề Văn Nhân. Tên này thi triển Ẩn Thân t·h·u·ậ·t không thể duy trì lâu, vừa từ phủ tướng quân chạy ra không bao lâu thì đã lộ thân. May mắn, toàn bộ quá trình không có gì nguy hiểm. Lúc nãy, hắn còn thấy Lục Cảnh bị người đánh trúng giữa không trung, còn lo lắng cho Lục Cảnh một hồi, nhưng thấy hắn bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm. "Ngươi ở đâu, chúng ta đến đó nghỉ ngơi nửa đêm, rồi chờ trời sáng mở cửa thành sẽ rời đi." Tề Văn Nhân ôm cái nồi sắt nói. Nhưng lúc này Lục Cảnh lại nghĩ đến một vấn đề, mở miệng nói: "Tề đại nhân, ngươi hiểu rõ về Thạch Châu và Đồng thổ tù không?" "Không rõ lắm, ta chỉ là nhà nghiên cứu, đến Lương Châu là để điều tra bí cảnh, ai ngờ lại phát hiện ra con cá chép này." Tề Văn Nhân đáp. "Ngô, ta cũng hoàn toàn không biết gì về Thạch Châu và Đồng thổ tù. Hai ta cứ vậy đi qua, chẳng phải là như người mù sao?" Lục Cảnh vuốt cằm nói. "Vậy làm sao bây giờ?" Tề Văn Nhân tuy là tiền bối, nhưng đúng như hắn nói, bình thường hắn chỉ nghiên cứu, không quan tâm mấy việc khác, nên khi gặp phải vấn đề liền vô ý thức hỏi Lục Cảnh, không hề có chủ kiến. "Tìm người dẫn đường đi, ta biết một người chắc rất quen thuộc Thạch Châu." "Ai?" "La trưởng sử, hắn là Đồng thổ tù trưởng sử, dù là Đồng thổ tù hay tình hình Thạch Châu, hẳn hắn đều rất rõ. Có hắn, chúng ta tìm cá sẽ dễ hơn." "Cũng tốt, nhưng liệu hắn có chịu đi tìm cá với chúng ta không?" Tề Văn Nhân nói, "Hay là ta báo với ty t·h·i·ê·n giám, nhờ người trong thự tìm đến cấp trên của La trưởng sử, nhờ người ta ra mặt thuyết phục La trưởng sử... " Nói đến đây, Tề Văn Nhân bỗng dừng lại, vì hắn đã nhận ra cấp trên của La trưởng sử chính là người Đồng thổ tù. "Không cần phiền phức như vậy, ta đi thuyết phục hắn là được." Lục Cảnh vỗ ngực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận