Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 60: Suy đoán

Chương 60: Suy đoán, ổ Giang thành, một khu trạch viện trông khá có khí phái. Một lão già râu ngắn mặt đỏ, tay cầm ba quả thiết đảm, quay đầu khách khí nói với một người đàn ông mặc áo dài, đầu đội khăn xếp, trông có vẻ là một văn nhân ở bên cạnh: "Ân hộ pháp, có thể nhìn ra được gì không?"
Vị văn sĩ họ Ân nghe vậy không vội trả lời, mà bước lên mấy bước, đi tới trước mặt ba người đang nằm sấp dưới đất. Nếu Lục Cảnh ở đây, hẳn sẽ nhận ra ba người kia chính là ba tên tay chân của Tam Hổ Đường đã đến gây sự ở nhà hắn không lâu trước. Lúc này bọn chúng đang vừa khóc vừa mếu, kể lể với lão già mặt đỏ kia về những bi thảm mà mình đã trải qua trước đây.
"Quách nhị gia, ngài phải làm chủ cho chúng con! Thằng nhãi họ Lục kia quá ngạo mạn, căn bản không coi Tam Hổ Đường chúng ta ra gì!"
"Chúng con đến chỗ ở của hắn, nói rõ thân phận, hảo ý khuyên bảo hắn lên bến tàu bốc vác, hắn không những không nghe mà còn...còn..."
"Còn cái gì?" Quách nhị gia hỏi, mặt không đổi sắc.
"Tiểu nhân không dám nói."
"Đừng, đừng, đừng, ta muốn biết, các ngươi cứ nói ra, ta sẽ không trách các ngươi."
"Vậy tiểu nhân xin mạo muội nói thẳng, hắn còn mắng ngài là quỷ đói lột da, trong mắt chỉ có tiền, vớt được chút mỡ cũng bám lấy không buông, không tự soi mặt mình xem đi, bản thân là cái thứ chó má gì."
"Không sai không sai, cái trình độ mắng chửi người của hắn cũng có thể so sánh với các ngươi đấy."
"Đâu dám chúng con nói như thế về ngài, Quách nhị gia, đó đều là lời của thằng nhãi kia, hơn nữa hắn vừa nói xong là động thủ ngay, thừa lúc chúng con không để ý đánh lén chúng con."
"Cái gì? Hắn còn thừa lúc các ngươi không phòng bị đánh lén các ngươi?" Vẻ mặt Quách nhị gia càng thêm đặc sắc.
"Chứ còn gì nữa, mấy anh em chúng con nhất thời không để ý, mà nghe thằng nhãi đó nói, nếu như chúng con sớm rút khí giới ra thì người đang nằm dưới chân nhị gia bây giờ chắc chắn là... ôi chao!" Một người đang nói bỗng nhiên kêu lên thảm thiết như heo bị làm thịt.
Thì ra vị văn sĩ họ Ân đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của gã vừa bị gậy đánh gãy. Sau đó vị văn sĩ họ Ân tiếp tục kiểm tra cánh tay bị đánh gãy, đầu bị u sưng và mắt bị thương của hai người còn lại. Hắn kiểm tra rất kỹ lưỡng, chỗ xương cốt gãy của bọn chúng đều bị hắn bóp vài cái, cẩn thận cảm nhận lực độ và góc độ của côn khi nãy, kết quả ba người dưới đất vì quá đau lại ngất xỉu.
Một lúc sau, văn sĩ họ Ân đứng dậy, lấy khăn tay lau lau tay, lúc này mới bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó của Quách nhị gia: "Là người trong võ lâm, không sai."
Quách nhị gia cũng không để ý đến ba tên phế vật kia nữa, nhíu mày: "Nhưng có phải người đi theo Ngụy Tử Tiện trước đây không?"
Văn sĩ họ Ân lắc đầu: "Đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các là người kiêu ngạo đến cỡ nào, có thể đứng bên cạnh hắn, sao có thể là người bình thường được? Ta thấy vết thương của ba người này, người kia dùng côn không thuần thục, nội công tu vi cũng không cao, xem như còn chưa nhập lưu, đối phó người bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu gặp người trong võ lâm khác thì khó có thể chiếm được lợi."
"Vậy có nghĩa chỉ là trùng tên thôi." Quách nhị gia thở phào nhẹ nhõm, "Cao thủ lợi hại như thế chắc hẳn không thèm làm người của một Thanh Trúc Bang nhỏ bé, huống hồ còn đi làm phu khuân vác ở bến tàu, 1 năm làm tới 9 tháng. Có công phu đó thà đem ra luyện tập còn hơn."
Văn sĩ họ Ân không trả lời.
Quách nhị gia dừng một chút, nói tiếp: "Tuy nói là không nhập lưu, nhưng dù sao cũng là người trong võ lâm, hay là cứ thử mời chào trước xem sao? Nếu hắn thức thời, chịu quy thuận Tam Hổ Đường ta thì chuyện trước kia xem như bỏ qua, nhưng nếu hắn không biết điều, ta sẽ tự mình ra tay, loại bỏ cái gai này, để răn đe những kẻ có ý đồ khác trong bang."
Kết quả hắn vừa dứt lời, một người từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Nhị gia, Ân hộ pháp, đã tra rõ rồi, người phu khuân vác tên Lục Cảnh kia, sư phụ hắn chính là Chương Tam Phong, Phiên Thiên Diêu Tử."
Quách nhị gia nghe vậy, ba quả thiết đảm vẫn luôn xoay tròn trong tay đột nhiên dừng lại, một lúc sau, còn có hai quả rơi xuống đất.
"Tình huống là thế nào?" Quách nhị gia ngơ ngác nhìn Ân hộ pháp bên cạnh: "Chuyện này là trùng hợp sao?"
Người kia vẫn không mở miệng, đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại người đến báo tin tựa hồ vẫn còn điều muốn nói, Quách nhị gia ra hiệu hắn nói tiếp: "Nhị gia, tiểu nhân cũng đã hỏi thăm mấy người cũ trong Thanh Trúc Bang, Chương Tam Phong này nguyên là tiêu sư của một tiểu tiêu cục, sau được bang chủ đời trước của Thanh Trúc Bang mời đến Ổ Giang thành làm cung phụng."
"Đợi đã, Thanh Trúc Bang còn có cung phụng sao?" Quách nhị gia kinh ngạc, "Khi chúng ta chiếm Thanh Trúc Bang cũng đâu thấy người này ra mặt, mà sau đó cũng không nghe ai nói tới."
"A, ông ta đã đi khỏi hơn 10 ngày trước rồi, đến giờ vẫn chưa về, vừa hay bỏ lỡ một chuyện lớn trong thành, hơn nữa ông ta ngày thường cũng chẳng quan tâm đến chuyện trong bang, Giải Liên Thành căn bản là nể mặt bang chủ đời trước mới không cắt bổng 4 xâu tiền cung phụng mỗi tháng, những chuyện khi trước một loạt phát sinh, mọi người đã quên ông ta rồi."
"Vậy võ công của lão tiên sinh Chương này... "
"Bất nhập lưu." Người kia nói chi tiết, "cái này... cơ bản là mấy đầu mục nhỏ và phó bang chủ đều biết cả, không phải là bí mật gì."
Quách nhị gia nhíu mày càng sâu: "Rốt cuộc Ngụy Tử Tiện có ý gì, tại sao lại nâng một lão tiêu sư bất nhập lưu? Chẳng lẽ... người đó là người nhà của hắn? Vậy thì không dễ làm rồi, Tẩy Kiếm Các bây giờ là đứng đầu chính đạo võ lâm, Ngụy Tử Tiện làm việc càng bá đạo, nếu chúng ta động đến người của bang phái được nhà hắn che chở, thì Tam Hổ Đường e là..."
"Khỏi phải đoán mò." Ân hộ pháp cuối cùng cũng lên tiếng, "Cao thủ lợi hại, đích xác có cách ngụy trang thành một người giang hồ bình thường bất nhập lưu, nhưng người giang hồ bình thường không thể nào giả thành cao thủ được. Ta sẽ tự thân gặp mặt Lục Cảnh kia một lần, là biết rõ thầy trò bọn chúng là Chân Long hay chỉ là rắn cỏ."
"Nhưng Ngụy Tử Tiện bên kia..." Quách nhị gia vẫn còn lo lắng.
"Ngụy Tử Tiện là người tính tình lỗ mãng, nhưng từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, nếu Chương Tam Phong thật là thân thích của hắn, hắn sẽ nói thẳng đối phương là thân thích của mình, chứ không cần phải thổi phồng là ẩn thế cao nhân gì, nên tên phu khuân vác Lục Cảnh đó, nếu thật sự là người của Ngụy Tử Tiện, võ công nhất định không kém, ngược lại... Phiên Thiên Diêu Tử, cái danh hiệu này trong giang hồ đã bị người ta kêu nát cả, người ở trọ không nhiều, giang hồ đồn đãi, sai sót một hai chữ cũng là chuyện thường tình."
Thấy Quách nhị gia vẫn có chút thấp thỏm, Ân hộ pháp dứt khoát nói: "Yên tâm, chúng ta chỉ là luận bàn, không dùng binh khí, sẽ không gây ra tai họa gì, những người khác không tính, Tam Hổ Đường chúng ta và bọn hắn cùng ở Ổ Giang thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, làm bộ như không biết là không được. Biết sớm cho rõ ràng, sau này nếu muốn thắp hương, còn biết miếu ở chỗ nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận