Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 18: Vách tường cùng đáp án

Mặt trời lên cao, là lúc Ổ Giang thành náo nhiệt nhất, bởi vì ngay cả những kẻ lười biếng và ngủ nướng nhất, lúc này cũng đã rời giường.
Lục Cảnh có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng, tiếng phụ nữ răn dạy chồng mê cờ bạc, tiếng trẻ con tụ tập nô đùa bên đường lớn, tiếng vó ngựa và bánh xe lăn, còn có tiếng công nhân truy bắt tội phạm đang lẩn trốn, thật là gà bay chó chạy. . .
Nhưng lúc này Lục Cảnh vẫn ngồi trên giường, không nhúc nhích.
Hắn thực sự quá mệt mỏi, không chỉ thể xác mà tinh thần cũng bị tiêu hao rất nhiều, đầu óc mê man, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới dần dần khôi phục được khả năng suy nghĩ.
Về thân thể mình, Lục Cảnh hiện tại có quá nhiều nghi hoặc, đã coi như bước vào cánh cửa kia, trở thành người trong võ lâm thật sự sao?
Vì sao nội công hắn tu luyện lại không giống những người trong võ lâm khác? Thứ trong đan điền trước mắt xem ra rất giống nội lực, nhưng giữa chúng có gì khác nhau mà hắn không biết? Những thứ này từ đâu tới? Vì sao lại xuất hiện trên người hắn. . .
Về những vấn đề này, Lục Cảnh kỳ thật cũng có một chút phỏng đoán, chỉ là rất nhiều thứ khó có thể lập tức kết luận.
Hắn giờ đã hoàn toàn không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, đếm số tiền còn lại trong túi, lấy ra 80 văn, ra cửa mua chút rau củ và lương thực, đủ ăn trong 10 ngày, rồi đóng cửa ở lì trong nhà.
Lục Cảnh đã nhận ra mình không thể trông cậy vào sư phụ được, không chỉ vì Chương Tam Phong không biết khi nào mới trở về, mà chủ yếu hơn là Lục Cảnh đoán chừng dù sư phụ có trở lại, nhìn thấy tình hình hiện tại của hắn, tám phần cũng sẽ trợn tròn mắt.
Cho nên chuyện này có lẽ chỉ có thể dựa vào chính hắn tìm tòi, nghĩ thông suốt điểm này Lục Cảnh ngược lại không còn bối rối như trước nữa.
Người chính là vậy, lúc vấn đề mới xuất hiện rất dễ suy nghĩ lung tung, đợi đến khi mọi chuyện đều kết thúc, ngược lại chỉ cần suy nghĩ cách giải quyết thế nào là được.
Mà phương diện này chính là sở trường của Lục Cảnh.
Chẳng phải chỉ là cái kiểu làm đề cương luận văn thôi sao, trước tiên nêu vấn đề, xác định ý nghĩa và giá trị nghiên cứu, sau đó tìm tài liệu tham khảo, xem người xưa có nghiên cứu gì liên quan đến lĩnh vực này, tiếp theo đưa ra giả thiết, rồi tiến hành thí nghiệm, cuối cùng là kết luận.
Nói 3 năm nghiên cứu sinh để lại cho hắn chút gì, chắc cũng chỉ là bộ phương pháp nghiên cứu chuẩn hóa này, dù sao kiến thức chuyên môn theo thời gian trôi qua cũng đã trả hết cho thầy rồi.
Lục Cảnh lại nhớ lại những vấn đề mà mình muốn hiểu rõ, dựa theo mức độ quan trọng, liệt kê chúng từng cái, nơi ở của hắn không có giấy bút, bèn lấy luôn que củi than từ dưới bếp, viết lên tường.
Sau 10 ngày, Lục Cảnh nhìn bức tường đầy vấn đề, mặt lộ vẻ cười khổ.
Hiện tại, một phần các vấn đề trên tường hắn đã có câu trả lời sơ bộ, nhưng vẫn còn một phần khác, không phải do hắn, ít nhất không phải là hắn hiện tại có thể trả lời.
Trước tiên nói về vấn đề Lục Cảnh quan tâm nhất, đó là thứ trong cơ thể hắn từ đâu mà đến.
Trước kia, Chương Tam Phong có phổ cập cho hắn một chút kiến thức cơ bản về nội công, bỏ qua những phần so sánh mang tính huyền học, trong mắt Lục Cảnh, cái gọi là nội lực chính là một loại năng lượng đặc thù trong cơ thể, nếu là năng lượng đương nhiên sẽ tuân theo các quy luật năng lượng cơ bản.
Nhưng trải qua một tuần không ngừng bài trừ biến số, Lục Cảnh lại đạt được một kết luận rất kỳ lạ, hắn phát hiện nội lực trong cơ thể mình lại là tự sinh ra từ hư không! ! !
Không liên quan đến đồ ăn hàng ngày, không liên quan đến môi trường sống, thậm chí cũng không liên quan đến việc hắn có ngủ hay không, có một đêm Lục Cảnh cố ý chuyển khỏi căn nhà tranh hiện tại, chạy đến một miếu hoang cách đó 10 dặm, ở đó một đêm, kết quả sáng sớm hôm sau trong cơ thể vẫn xuất hiện nội lực.
Hơn nữa, lần đó Lục Cảnh cảm nhận rất rõ ràng, thứ này căn bản không giống như luyện tập bình thường mà gia tăng từng chút một, mà là vào một thời điểm nào đó duy nhất một lần xuất hiện trong đan điền, đó là lý do vì sao trước đây hắn lại bị cơn đau dữ dội từ đan điền đánh thức, chứ không phải như buổi sáng ngày đầu tiên, khi nội lực tích tụ đến một mức độ nhất định trong đan điền mới có chút cảm giác căng trướng rồi tỉnh lại.
Mặt khác, theo quá trình nghiên cứu không ngừng, rất nhiều nhận thức vốn có của Lục Cảnh đã bị đảo ngược, ví dụ như, hắn vốn nghĩ nội lực cứ 12 canh giờ, tức là một ngày mới xuất hiện một lần, bởi vì hắn tính toán thì thấy khoảng cách giữa lần thứ hai và lần đầu xuất hiện không sai biệt lắm là 12 canh giờ.
Nhưng khi số lượng khiếu huyệt hắn xông mở mỗi ngày tăng lên, Lục Cảnh phát hiện khoảng cách xuất hiện nội lực dường như cũng có xu hướng rút ngắn, chỉ là hiện tại không quá rõ ràng, cộng thêm trong tay Lục Cảnh không có dụng cụ tính thời gian chính xác, chỉ có thể ước tính ngày thứ 8 thì thời gian xuất hiện sớm hơn ngày đầu tiên một nén nhang.
Ngoài ra, số lượng nội lực cũng tăng lên, tất nhiên, do hắn xông mở huyệt, đan điền cũng mở rộng ở một mức độ nhất định, nếu không thì mỗi sáng sớm bây giờ hắn đã bị đau nhức đánh thức rồi.
Thứ này lại còn tự điều chỉnh theo tiến trình nội công của hắn sao? Số lượng mỗi lần xuất hiện hẳn là vừa đủ để đan điền hơi căng đau. Chỉ là phát hiện này không những không khiến Lục Cảnh thấy vui mừng, ngược lại còn ẩn chứa một dự cảm bất an.
Điều này có nghĩa là, theo nội lực tăng trưởng, mỗi ngày nội lực xuất hiện trong đan điền sẽ ngày càng nhiều, và tần suất xuất hiện cũng ngày càng cao.
Lục Cảnh rốt cuộc biết cái hố ở chỗ nào!
Đừng thấy thời gian một nén nhang không dài, chỉ khoảng 5 phút, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cứ 7 ngày thì thời gian xuất hiện nội lực sẽ rút ngắn 5 phút, không đến 3 tháng sẽ thiếu mất nửa canh giờ, 1 năm là 2 canh giờ, 2 năm là 4 canh giờ, 6 năm sau, mả của hắn đã có người đến thắp hương rồi.
Không, căn bản không đến 6 năm đâu, Lục Cảnh mỗi ngày xông huyệt cũng tốn thời gian, còn phải ăn cơm, ngủ nghỉ và làm các hoạt động sinh lý cơ bản, tính toán cẩn thận thì nếu như hắn không làm gì, có lẽ khoảng 4 năm là đã không chịu nổi rồi!
Nhưng đây còn chưa tính đến việc mỗi khi hắn xông mở một huyệt vị, lần tiếp theo nội lực xuất hiện lại sẽ tăng thêm, tuy rằng càng về sau huyệt vị càng khó xông, nhưng chắc chắn không chịu nổi việc hắn cứ thế này hát vang tiến mạnh.
Lúc này, trong đầu Lục Cảnh hiện lên một cụm từ, đó là uống rượu độc giải khát!
Đây chẳng phải những gì hắn vẫn làm trong những ngày qua sao? Để dùng hết nội lực trong đan điền trước khi lần thứ hai nội lực xuất hiện, tránh khỏi cơn đau đáng sợ kia, Lục Cảnh mỗi ngày đều xông huyệt, đến giờ thì cả mạch Nhâm chỉ còn lại 2 huyệt cuối là Liêm Tuyền và Nhân Trung là đã được quán thông hoàn toàn.
Tốc độ này không chỉ nhanh mà còn vượt qua tất cả mọi thường thức và tưởng tượng.
Lúc trước Lục Cảnh còn rất vui mừng, trong 12 ngày hắn đã từ một người bình thường không có khí cảm gì, nhảy lên thành cao thủ hạng ba, hơn nữa chỉ còn cách cao thủ hạng hai một bước cuối cùng.
Cái gì Yến nữ hiệp, cái gì Chiêu Minh tiểu hòa thượng, Bạch Ngọc công tử, Ngụy Tử Tiện, Lục Cảnh chỉ hỏi một câu, các ngươi xuất phát sớm tư chất tốt, chạy đường dài nhanh thì thế nào, thấy chiếc AE86 của ta drift vào khúc cua đèn xe chớp chưa?
Chỉ cần cho hắn thêm một tháng, Lục Cảnh có tự tin sẽ đả thông cả mạch Nhâm Đốc, từ đó cá chép hóa rồng, bước vào hàng nhất lưu đương thời, tiếu ngạo võ lâm.
Mà bây giờ nhìn lại, Lục Cảnh phát hiện mình đã mừng hụt, việc hắn đả thông mỗi một đường kinh mạch lại có nghĩa là đang tiến gần hơn đến cái chết, nhất là khi hắn vừa nghĩ đến việc sau khi hai mạch Nhâm Đốc được đả thông thì nội lực trong cơ thể sẽ sinh sôi không ngừng, Lục Cảnh càng thấy mặt mày xám ngoét.
Lần này thì hay rồi, tất cả những người xuyên việt khác đều có bàn tay vàng, hắn không có cũng thôi đi, Lục Cảnh vốn không hề phàn nàn chuyện này, chỉ không ngờ mình lại thảm đến nỗi dính cả bug.
Bạn cần đăng nhập để bình luận