Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 101: Một nén nhang liền một nén nhang a

Hoàng giám viện vài ba câu liền đem tình cảnh ti thiên giám hiện tại giao phó rõ ràng, sau đó lại hướng các giáo tập đệ tử phân công nhiệm vụ ổn thỏa. Đám người vốn đang hoảng loạn cũng bởi vì sự quyết đoán của hắn mà tỉnh táo lại, thấy ai cũng có việc để làm, không còn nôn nóng bất an nữa. Hoàng giám viện lúc này mới quay sang Lục Cảnh, nói với hắn, "Ngươi theo ta đi thôi, đi gặp những người sống sót trở về từ bí cảnh."
"Hả?" Lục Cảnh có chút bất ngờ, "Ta cũng có thể đi nghe sao?"
"Đương nhiên, vừa nãy ta đã thăng cấp tất cả đệ tử thư viện thành giám sát, có điều ngươi đã là giám sát rồi, cho nên chỉ có thể tăng lên một cấp thôi."
"Vậy ta bây giờ là giám sát cấp ba." Lục Cảnh nhắc nhở, "Chuyện như này giám sát cấp ba hình như không có tư cách tham dự."
"Bây giờ ở ti thiên giám, số giám sát cấp ba trở lên chỉ còn mười hai người," Hoàng giám viện dừng một chút, "Mà còn hai người sắp chết, ngươi không có tư cách thì ai có, rốt cuộc ngươi có đi hay không?"
"Đi chứ đi chứ." Lục Cảnh gật đầu, hắn rất quan tâm đến chuyện ở bí cảnh lần này.
Lần này ti thiên giám tổn thất đến hơn 90 giám sát, mà toàn bộ đều là tinh nhuệ, bao gồm cả vị Khúc giám sát thay thế hắn trước kia, tất cả đều mất mạng ở bí cảnh. Mặc dù Hoàng giám viện dùng một loạt thủ đoạn tạm thời ổn định tình thế nguy hiểm hiện tại, nhưng vẫn có một vấn đề quan trọng nhất mà hắn cố tình làm ngơ.
Đó chính là con rồng trong bí cảnh kia.
Đối thủ của ti thiên giám đâu chỉ có quỷ vật, kế hoạch mở miệng trên lồng sắt của Quách Thủ Hoài thất bại rồi, vậy có gây ảnh hưởng gì đến con rồng kia không? Có khả năng làm nó thoát ra sớm hơn không? Ti thiên giám có dự án gì với nó không?....
Thôi được rồi, đối với điều cuối thì Lục Cảnh không ôm hi vọng gì.
Hắn chỉ muốn biết hiện tại tình hình bên trong bí cảnh như thế nào, còn nữa là sự an toàn của quỳ.
Cho nên Lục Cảnh không nói gì thêm, theo Hoàng giám viện đến Quan Tinh Lâu. Vừa vào cửa, Lục Cảnh đã cảm nhận được không khí nặng nề, mọi người đều cúi đầu, ngay cả cái tên tiểu lại thích ba hoa ngày thường cũng chẳng còn lời nói dí dỏm, thấy Hoàng giám viện vào liền hành lễ, sau đó mở cánh cửa trên tường cho hai người.
Mà khi cửa vừa mở, điều đầu tiên Lục Cảnh nghe thấy là một loạt âm thanh dạ oanh kêu thảm thiết. Tiếng hót của chúng đầy bi thương, tựa như tiếng báo tang vậy.
Hoàng giám viện nhíu mày, gọi một người mặc áo xanh lại hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Người áo xanh kia trong mắt không giấu được vẻ bi thương, "Bẩm Hoàng đại nhân, đây đều là dạ oanh của những giám sát đại nhân đã đi đến bí cảnh trước đây." Bởi vì bí cảnh quá nguy hiểm, trước khi đi bọn họ đã để lại dạ oanh đưa tin của mình, một khi ai đó mất, dạ oanh sẽ kêu than không ngừng, không ăn không uống, khoảng ba ngày trước tiếng kêu đạt đỉnh điểm, bây giờ âm thanh đã giảm bớt, vì có một số dạ oanh cũng chết theo chủ."
Hoàng giám viện nghe xong thở dài, "Chuẩn bị thêm ngũ cốc và sâu khô chúng thích ăn xem có cứu được con nào không, còn những con chết rồi thì an táng cho tử tế."
Người áo xanh cúi người vâng dạ. Hoàng giám viện nói xong không ở lại nữa, đi thẳng lên lầu hai. Hắn không đi phòng nghị sự mà lại đi đến căn phòng thứ ba từ cuối hành lang, trên cửa có treo một tấm biển gỗ, viết bốn chữ nhỏ "Linh Tiên y quán".
Hoàng giám viện đưa tay gõ hai cái, sau đó đẩy cửa đi vào. Lục Cảnh đi theo sau hắn, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nhìn vào trong thì thấy chỗ nào cũng là bình bình lọ lọ, gần như không có chỗ đặt chân. Chỉ có bốn chiếc giường ở hướng đông nam, có hai người đang nằm trên đó, còn hai chiếc thì trống không. Lục Cảnh kiễng chân lên, liếc nhanh một cái, thấy trong hai người đang nằm không có quỳ, trong lòng yên tâm phần nào, nhưng ngay sau đó cảnh tượng thê thảm trên người hai người đó làm hắn giật mình.
Một trong hai người Lục Cảnh còn nhận ra, đó chính là Hạ Hòe Giang Nguyệt Nô, người đã gây khó dễ cho hắn trước đây. Nửa thân dưới của nàng gần như bị chém đứt ngang từ hông, hơn nữa phần da thịt còn lại cũng đã thối rữa, có những thứ trông như giòi bọ đang ngọ nguậy không ngừng trong máu thịt. Một con chồn mặc áo ngắn đang cầm dao nhỏ, rạch vai nàng, móc đồ vật bên trong ra. Dù Giang Nguyệt Nô đã uống ma phí tán từ trước, trên mặt vẫn lộ vẻ đau khổ.
Còn người nằm trên chiếc giường còn lại thì lại hoàn toàn khác, bên ngoài không có vết thương gì, nhưng toàn thân dường như bị đông cứng lại, mắt trợn trừng, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, điều này rõ ràng trái với cơ năng của người bình thường. Một con chồn khác trông có vẻ đang rất bực bội, dùng một cái chùy gỗ nhỏ gõ gõ vào đầu gối người kia, kết quả chùy vừa rơi xuống lại phát ra âm thanh trong trẻo như đá ngọc va vào nhau.
Lục Cảnh hạ giọng hỏi một cô gái áo xanh bên cạnh, "Hai vị này có phải là tiên linh không?"
"Không phải." Cô gái áo xanh lắc đầu, "Tiên linh là một pho tượng đá, tác dụng là giúp các thần y của các triều đại sau này cúi mình chữa bệnh cho người đang ở gần Hoàng đại tiên."
Hoàng giám viện hỏi một con chồn, "Hai người bọn họ còn sống được bao lâu?"
Chồn buông chùy trong tay ra, đưa ngón tay lên làm động tác hai. "Hai ngày?" Chồn lắc đầu. "Hai canh giờ?" Chồn lại lắc đầu. "Hai nén nhang?" Lần này chồn gật nhẹ đầu.
"Vậy ngươi có cách nào để họ mở miệng nói chuyện không?"
Chồn ban đầu lắc đầu, rồi lại gật đầu, chỉ tay về phía Giang Nguyệt Nô không xa. "Một người mở miệng cũng được," Hoàng giám viện nói, "Làm phiền lang trung, ngươi đánh thức nàng đi."
Tình hình của quỳ và Ô Mộc tuy có vẻ tốt hơn nhiều, nhưng họ lại không thuộc phe của Quách thiếu giám. Để biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong chuyến đi bí cảnh lần này, vẫn phải bắt đầu từ Giang Nguyệt Nô và Lý Tân.
Con chồn lang trung kia nghe Hoàng giám viện nói thì có vẻ không vui, cảm thấy bị làm chậm trễ thời gian cứu người của nó, còn đưa ngón tay lên làm động tác một.
Nhưng Hoàng giám viện lại không hề lay chuyển, "Một nén nhang thôi, một nén nhang thôi, đánh thức người đi."
Lần này chồn lang trung không còn kiên trì nữa, nó lấy kim châm đâm vào đỉnh đầu Giang Nguyệt Nô, ba châm vừa dứt, Giang Nguyệt Nô đột nhiên mở mắt, gầm lên một tiếng, đưa tay bóp ra một pháp quyết.
Một đạo hỏa kiếm từ đầu ngón tay của nàng bắn ra, bay thẳng về phía Hoàng giám viện! Nhưng bị hắn vung tay áo đánh tan ngay lập tức, sau đó Hoàng giám viện lại đọc lên.
"Trừ dục khắc niệm, ngưng thần thủ trung, tập thần huyền khiếu, thận độc tĩnh quan, bất kiến hư vọng!"
Đây là khẩu quyết của thanh tâm thuật, phép thuật giúp trấn định tâm thần, trước đây Lục Cảnh đã từng thấy Hạ Hòe dùng để phá trừ ảo thuật Dạ Nha ở Thùy Củng điện. Lần này đến lượt Hoàng giám viện thi triển, hiệu quả càng xuất sắc hơn. Nhưng khi thi triển lên Giang Nguyệt Nô lại không hề có hiệu quả gì, thấy hỏa kiếm không thành công, Giang Nguyệt Nô lại tiếp tục ra tay, một con chồn bên cạnh nàng tựa như bị một bàn tay vô hình bắt lấy cổ. Bị nhấc lên khỏi mặt đất mặc cho hai chân loạn đạp cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận