Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 58: Có chút ít còn hơn không

"Không những quy tắc ra vào bang hội thay đổi, mà quy tắc chia tiền cũng đổi, từ nay về sau, Thanh Trúc bang muốn rút chín phần phí chuyên chở của các phu khuân vác! Mỗi người mỗi ngày còn phải gánh đủ lượng hàng, nếu không sẽ bị phạt!" Một gã tráng hán mắt tam giác khác vừa nhai thịt bò vừa nói thêm vào.
"Ghê gớm," Lục Cảnh nghe xong quy định mới này cũng không nhịn được cảm thán, "Cái này của các ngươi còn hung ác hơn cả công ty trên mạng ấy."
"Mạng gì?" gã đại hán có nốt ruồi bên má trái cau mày nói, nhưng không đợi Lục Cảnh trả lời, gã lại nói tiếp, "Ngươi bỏ bê công việc 15 ngày, theo quy tắc bang hội mới, mỗi ngày phải phạt trăm văn, tổng cộng là, là…."
"Tổng cộng là 1500 văn." Lục Cảnh giúp gã tính xong, sau đó ánh mắt lại đảo qua hai người còn lại, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, "Các ngươi không cảm thấy số tiền này ta sẽ thật sự đưa ra đấy chứ?"
Nhưng mà hai người kia lại có vẻ như hiểu lầm ý của hắn, người lên tiếng trước nhất nói, "Chúng ta biết ngươi nhất thời không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, nhưng không đưa được cũng không sao, có thể nợ trước, chờ ngươi gánh hàng ở bến tàu rồi từ từ trả, bất quá nợ tiền mỗi tháng sẽ tăng gấp đôi!"
Lục Cảnh đã lười phản ứng với 3 người này, hỏi rõ mục đích của bọn họ xong thì chuẩn bị giơ gậy gỗ trong tay lên, nhưng một khắc sau một bàn tay to lại nhanh hơn một bước đè lấy cổ tay hắn.
Ngưu Cửu cuống cuồng nháy mắt với Lục Cảnh, có vẻ như hy vọng hắn nhường một bước, cố gắng giữ tỉnh táo, không nên động thủ.
Nhưng không ngờ ba người kia ở một bên thấy Lục Cảnh đưa tay lên lại xù lông, nhao nhao hô lớn vung vẩy vũ khí trong tay.
Khác với đám cây gậy phụ trách duy trì trật tự của Thanh Trúc bang trước đó, ba người này đều mang dao găm, Ngưu Cửu lên tiếng muốn cầu xin lại bị người ta chém vào cánh tay một nhát, lại bị đá sang một bên.
Sau đó ba người liền lao về phía Lục Cảnh, không ngừng vung vẩy dao găm trong tay, cũng tạo ra một phen thanh thế.
Bất quá Lục Cảnh nhìn ra ba người này cũng không phải dạng người giang hồ gì, không luyện qua nội công tâm pháp, cũng không học qua chiêu nào thức nào, bước chân phù phiếm, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng không có chút quy củ nào.
Thuần túy chỉ là mấy tên ngoài đường thích đánh nhau tàn nhẫn kia thôi.
Mà oái oăm thay, đặt ở trước mặt, so với mấy cao thủ võ lâm thì mấy tiểu lưu manh này chém loạn một trận ngược lại càng khiến Lục Cảnh khó mà đối phó.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, Lục Cảnh và A Mộc luyện cả buổi trưa, chín chiêu đầu của Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng cuối cùng có thể phát huy tác dụng.
Hắn liền đứng im tại chỗ, chờ ba người tiến vào phạm vi công kích, liền tung ra một chiêu quét ngang bát hoang.
Gậy gỗ trúng vào tay cầm dao của 2 người trong đó, làm cho dao găm trong tay bọn chúng rơi xuống.
Còn lại một địch nhân, Lục Cảnh liền nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thu hồi gậy gỗ, tiếp theo một chiêu Đương Đầu Trượng Hát, liền nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, chỗ đỉnh đầu người kia bị gậy gỗ đánh trúng bị lõm xuống một chút, thân thể bỗng dưng cứng đờ, sau đó hai mắt đảo một cái, trực tiếp bị đánh ngất xỉu.
Ngay sau đó Lục Cảnh bước lên phía trước một bước, lại là một chiêu Phóng Hạ Đồ Đao, đánh vào cánh tay một người khác, đồng thời còn kèm theo tiếng xương vỡ vụn.
Mà khi hai đồng bạn liên tục ngã xuống, người thứ ba đang choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, ánh mắt nhìn về Lục Cảnh cũng thay đổi, từ tùy tiện lúc trước biến thành e ngại.
Sau một khắc thế mà đánh mất hết ý chí chiến đấu, che lấy cổ tay bị quét trúng, liền muốn chạy ra bên ngoài.
Quả nhiên chỉ là lũ vô lại lưu manh mượn rượu làm gan với người đông.
Lục Cảnh lắc đầu, cứ trơ mắt nhìn đối phương chạy qua người mình, trong lòng tính nhẩm số bước, đợi người kia cách mình khoảng hai bước, liền đột ngột dùng chiêu hồi mã thương, đâm trúng vào hông người kia.
Người nọ lảo đảo mấy bước, sau đó ngã gục xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Sau khi xong việc Lục Cảnh lại cho người bị đánh trúng cánh tay thêm một gậy, làm cho người kia cũng bị đánh ngất.
Lúc này mới ngồi xổm người xuống, bắt đầu sờ sờ tìm kiếm trên mặt đất.
Nếu nói thất hiệp xem như quái tinh anh, thì ba người này trước mặt Lục Cảnh thậm chí không bằng cả quái thường, nhiều nhất cũng chỉ xem như gà ở ngoài cửa thôn tân thủ, Lục Cảnh đương nhiên cũng không trông cậy bọn chúng có thể tuôn ra vật gì tốt, chủ yếu là tìm ít tiền bạc.
Một hồi kiểm kê xong, Lục Cảnh nhìn chín mươi hai đồng tiền đáng thương trên tay, thở dài.
Nhớ đến đồ trong phòng bị tổn thất, khoản thu hoạch này tuy không thua thiệt, nhưng hiển nhiên cũng không kiếm được bao nhiêu.
Chỉ có thể nói có ít còn hơn không.
Lục Cảnh thu tiền lại, sau đó nhìn về phía một bên, nói với Ngưu Cửu đang trợn mắt há mồm, "Ngươi không sao chứ?"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi..." Ngưu Cửu vừa nhìn thấy Lục Cảnh nhanh nhẹn hạ gục 3 tráng hán tay cầm hung khí, cứ như nghe chuyện người khác kể, nói nửa ngày cũng không thể nói được câu kế tiếp, chỉ mở to đôi mắt to như chuông đồng trừng mắt Lục Cảnh.
"Nói đến ngươi cũng có vẻ như là một đám với bọn chúng." Lục Cảnh sau đó lại nghĩ tới gì, vuốt cằm nói.
Ngưu Cửu nghe vậy trong lòng trầm xuống, há miệng muốn biện minh, nhưng phát hiện mình căn bản không có gì để nói, chỉ có thể cười thảm một tiếng đáp, "Đến đi."
"Đến cái gì? À, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có tính sổ với ngươi." Lục Cảnh nói, "Chỉ là hơi tò mò, ngươi và bọn chúng vốn không phải cùng một phe, sao lại lẫn vào với nhau, là do bọn chúng ép ngươi dẫn đường tới tìm ta sao?"
"Không phải, là ta xung phong nhận việc dẫn bọn chúng đến." Ngưu Cửu lắc đầu nói, "Ba người này đều không phải là người tốt lành gì, ta không biết ngươi, cứ tưởng ngươi không biết nặng nhẹ mà làm bậy với bọn chúng..."
Dừng một chút hắn lại nói, "Trước kia trong bang từng có tin đồn ngươi đã giao đấu với Tần tiểu đầu, hơn nữa không hề chịu thiệt, bọn ta vẫn không tin, đến hôm nay thấy ngươi ra tay, ta mới biết lời đồn kia là thật, thân thủ của ngươi tốt như vậy, lúc trước sao không đi làm cây gậy, mà lại phải cùng bọn ta khổ cực gánh hàng?"
"Vậy còn ngươi, sao ngươi lại không làm cây gậy?" Lục Cảnh không trả lời câu hỏi của Ngưu Cửu, mà ngược lại hỏi hắn, "Với vóc dáng của ngươi, Tần tiểu đầu hẳn là không có lý do gì không thu ngươi chứ."
"Mẹ ta không cho." Ngưu Cửu toe miệng nói, "Thật ra cha ta năm đó cũng từng chơi đại thương, ông gia nhập một bang phái, lại còn ở trong bang phái đó sống không tệ, cũng sắp ngồi vào cái vị trí của Tần tiểu đầu rồi, thân hình của ta đây là nhờ từ nhỏ ăn thịt cá mà lớn lên đấy, nhưng về sau ông ta ở thanh lâu say rượu, bởi vì một chút chuyện nhỏ mà gây chuyện với người khác, còn nói lời hung ác, kết quả là bị người kia đâm chết."
"Sau khi ông ấy chết, những người bạn trước đây của ông, và cả người trong bang phái đều đến viếng, còn chu cấp cho hai mẹ con ta một thời gian, nhưng rồi người đến cũng dần dần thưa đi, cho đến khi biến mất hết, về sau mẹ ta không cho ta tập võ, lại cùng người động thủ, cũng không cho ta đi làm chân tay cho các bang phái đó, nên bây giờ ta chỉ dựa vào chút sức lực kiếm cơm ăn."
"Rất thích đánh nhau sẽ khó kết thúc tốt đẹp." Lục Cảnh gật đầu nói, "Nhưng bây giờ ngươi lại có ý định gì, lẽ nào thật sự muốn cứ cúi đầu chấp nhận những quy tắc mới này, cả đời làm trâu làm ngựa cho người ta ở bến tàu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận