Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 452: Vào thành

Chương 452: Vào thành
Đợi Cát Bình và những người khác rời đi, Lục Cảnh lấy túi nhỏ đựng hạt giống nhân sâm ra, rải xuống ruộng. Lần này hắn mang đến khoảng 5000 hạt giống, vừa đủ 1 mẫu 1000 hạt, rải thưa hơn so với phía sau núi thư viện, cũng có thể đủ mô phỏng môi trường tự nhiên hoang dã. Về sau theo thường lệ, lại một trận xanh um tươi tốt, như không cần tiền mà ném xuống.
Mắt thấy từng cây mầm xanh mơn mởn không biết là cỏ dại hay nhân sâm phá đất mà lên, Lục Cảnh cũng cảm thấy tâm thần thanh thản. Hắn thấy không phải mầm nhân sâm mà là từng tờ ngân phiếu đang đón gió phấp phới trong ruộng.
Đợi bí lực còn lại cũng tiêu hao bảy tám phần, Lục Cảnh bắt đầu bố trí mê trận, chỉ là loại đơn giản nhất, có thể khiến người hoặc dã thú lạc vào bên trong mà luẩn quẩn. Sau đó, hắn nghỉ ngơi một đêm tại trại, vừa tảng sáng ngày thứ hai, mang theo mười mấy người phụ nữ muốn về nhà và cả nam hài gặp dưới chân núi cùng nhau xuống núi.
Sở dĩ mang theo nam hài là bởi vì sau khi Lục Cảnh xử lý xong sự tình thì trực tiếp trở về thư viện, cần người báo tin cho trại bên này. Thứ nhất, Lục Cảnh cũng coi như quen biết nam hài, lười tìm người khác, thứ hai tuổi hắn còn nhỏ, vào thành tương đối dễ, không đến mức gây chú ý.
Vì cách huyện thành mấy chục dặm, Lục Cảnh còn phải tìm xe bò, kết quả trên đường này lại một lần nữa trải nghiệm môi trường trị an khắc nghiệt của Vũ Châu hiện tại. Đại khái vì có nhiều phụ nữ đi cùng, bọn họ bị không ít người dòm ngó. Lục Cảnh dứt khoát để nam hài lái xe, còn hắn thì xuống xe đi bộ, nhờ thính giác và thị giác xuất sắc để ý động tĩnh trong vòng 1 dặm, thấy ai lén lút là ra tay giải quyết trước một bước. Cuối cùng, bọn họ không hề chậm trễ chút nào, thuận lợi về đến huyện thành.
Nhìn thấy cổng thành, nhiều người phụ nữ trên xe bò không dám tin vào mắt mình, có người còn oà khóc lên. Điều đó làm không ít người đi đường ghé mắt. Lục Cảnh dừng xe bò ở cổng thành, sau đó để nam hài mở chiếc rương trên xe ra, bên trong toàn là đồ vàng bạc, là chiến lợi phẩm của Cát Bình và đồng bọn trong một thời gian dài cướp bóc. Lục Cảnh chia đều, mỗi người 50 lượng, ai bị cướp lên núi sớm thì bù thêm 10 lượng, sau đó để các nàng tự về nhà.
Lục Cảnh cùng nam hài tiếp tục đi xe bò, sau khi bị lính canh cổng kiểm tra thì một mạch đi đến nha môn. Lục Cảnh xuống xe, để nam hài chờ, mình cầm giấy tờ mua bán đất đi vào. Kết quả vừa đến cửa đã gặp rắc rối, tri huyện là quan phụ mẫu cai quản một huyện, công việc mỗi ngày rất nhiều, không phải ai muốn gặp cũng gặp được, nhất là người đến vẫn chỉ là dân thường. Đừng nói tri huyện, ngay cả huyện thừa, chủ bạc Lục Cảnh cũng không gặp.
Đương nhiên, hắn có thể tìm Ti thiên giám giúp, Ti thiên giám có cơ cấu riêng để liên hệ với quan lại các châu huyện, nhưng đáng tiếc Lục Cảnh hiện giờ không phải giám sát, hơn nữa cho dù là giám sát thì cũng không thể lạm dụng quyền lực Ti thiên giám khi không phải việc công. Cũng may Lục Cảnh còn có vạn dụng tác tệ khí, hắn đưa 2 lượng bạc vụn không dấu vết cho tiểu lại coi cổng trong nha môn, người này dẫn hắn đi tìm một tâm phúc sư gia họ Vạn bên cạnh huyện lệnh.
Vạn sư gia mời Lục Cảnh đến thư phòng, sau khi xem giấy tờ mua bán đất mà Lục Cảnh đưa tới thì vuốt râu mép hồi lâu không nói. Lục Cảnh thấy vậy lại đưa thêm một tờ ngân phiếu 200 lượng từ dưới bàn lên, Vạn sư gia nhận ngân phiếu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Nhưng miệng lại nói, “Chuyện này có chút không dễ làm.”
Thế là Lục Cảnh tăng cường độ, lại đưa thêm tờ 100 lượng, nhưng lần này Vạn sư gia không nhận. “Ta lão Vạn tuy yêu tiền, nhưng không phải kẻ tham lam vô đáy, 30 lượng là tiền công chân chạy của ta, còn 170 lượng kia là biếu trên các vị đại nhân, ta không coi thường ngươi lạ mặt, nên nhận bao nhiêu thì cứ nhận bấy nhiêu.”
Nói đến đây Vạn sư gia ngừng một chút, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, thở dài rồi nói tiếp: “Ôi, ban đầu việc này không có gì khó, nhưng bây giờ thế đạo này, lễ nghĩa sụp đổ, ngươi không phải người Tữ huyện, chắc cũng đã biết bên ngoài giặc cướp hung hăng ngang ngược đến cỡ nào rồi, như măng mọc sau mưa vậy, diệt không hết."
"Cho nên các gia tộc quyền thế ở địa phương, bằng lòng xây thổ bảo giúp triều đình cùng nhau chống lại đám lưu phỉ đó, chúng ta tự nhiên cũng muốn ủng hộ, theo lý thuyết ngươi có giấy tờ mua bán đất, ta lại giúp ngươi một tay thì có thể cho phép xây dựng thổ bảo rồi.” “Nhưng vấn đề là, chỗ đất của ngươi hiện tại bị một đám thổ phỉ chiếm rồi, chuyện này trên dưới Tữ huyện ai cũng biết cả, ai biết thổ bảo của ngươi xây xong bên trong là những ai ở? Có thể sẽ bị đám người xấu đó chiếm không?”
“Ngươi cũng nên thông cảm cho tri huyện đại nhân, ban đầu thuộc hạ của ngài đã đủ bực mình vì đám thổ phỉ đốt g·iết cướp bóc khắp nơi, một chuyện khác nữa là đám người bỏ chạy thành giặc cỏ đã đủ đau đầu, nếu thật sự chiêu binh mãi mã rồi cắm rễ tại đây thì lại phiền phức lớn.” “Nếu không may tri huyện đại nhân mất quan thì mệt nữa, cho nên chuyện như vậy ngài ấy chắc chắn phải thận trọng hơn nữa, bất quá…”
“Bất quá thế nào?” Lục Cảnh hỏi.
“Không phải lúc trước các hạ nói mình có không ít nhân mã, đủ để đối phó đám thổ phỉ kia sao, như vậy cũng dễ xử lý, chỉ cần các hạ tiêu diệt đám thổ phỉ, mang đầu chúng đến đây, tri huyện đại nhân tự nhiên sẽ cho ngươi xây thổ bảo.”
“À, bọn thổ phỉ đông thật, giết hết cũng hơi khó, g·iết hoặc bắt mấy tên trùm, còn lại cứ để lão Vạn này lo cho." Vạn sư gia vỗ ngực nói.
Lục Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, hắn biết rõ Vạn sư gia không tin mình, nên muốn thủ cấp của Cát Bình và đồng bọn để xem như là sự bảo đảm. Hơn nữa yêu cầu này xem như hợp tình hợp lý, về mặt ngoài Lục Cảnh khó mà từ chối.
Cho nên hắn đành phải đồng ý trước rồi cáo từ. Kết quả vừa bước ra ngoài thì thấy một đám sai dịch chạy như bay tới, số lượng tầm 30-50 người, ai nấy đều mang theo hung khí. Thấy đội hình này, nam hài xuất thân thổ phỉ trong lòng sinh nghi, muốn dắt xe bò chạy trốn, nhưng nhớ đến lời dặn của Lục Cảnh nên không dám bỏ Lục Cảnh lại mà chạy. Mặt khác hắn cũng ôm một chút hy vọng, cảm thấy đám sai dịch này chắc không phải nhằm vào mình.
Nhưng sau đó hắn thấy sai dịch đi đầu tiên chỉ tay về phía hắn, “Có một chiếc xe bò ở đây, tiểu tử lái xe cũng đúng tuổi đó, nhưng còn có một người khác, thôi, cứ bắt nó lại đã." Nói xong đám sai dịch liền ập tới, tội nghiệp nam hài vừa ý thức được chuyện không lành, muốn chạy trốn cũng muộn rồi, bị người ta kéo xuống xe, đè xuống đất. Sau đó đám sai dịch thấy Lục Cảnh từ trong nhà bước ra thì liền reo hò, “Kẻ còn lại cũng là phỉ nhân đó, bắt lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận