Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 524: Đường mạch nha hương

Chương 524: Hương kẹo mạch nha
Từ chỗ ở của Thu Mặc Ly đi ra, Lục Cảnh cảm thấy trong lòng trống rỗng. Niềm vui sướng khi được cao nhân chỉ điểm trước đó cũng bị xua tan đi không ít.
Sau khi ra cửa, hắn chỉ cúi đầu đi, đến mức tên đại hán râu quai nón gọi hắn ở gần đó mà hắn cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi lại đi tới trước cửa ti thiên giám, tên tiểu lại kéo cằm nói: "Chậc chậc, Thu Mặc Ly là thấy ngươi không vừa mắt, đánh ngươi một trận sao?"
"Đừng nói bậy."
"Vậy là ngươi thấy Thu Mặc Ly không vừa mắt, muốn đánh nàng một trận, kết quả ngược lại bị nàng đánh cho."
"Cái này khác nhau ở chỗ nào?"
"Chủ yếu là nhìn ngươi bộ dạng thất hồn lạc phách này, rất khó để người ta tin tưởng người bị đánh không phải ngươi."
"Ta vẫn thích ngươi lúc vừa gặp, ngay cả lời cũng chẳng muốn nói thêm vài câu."
Lục Cảnh gọi A Mộc và mèo đen, định rời đi.
Nhưng sau đó lại phát hiện tên đại hán râu quai nón đang dẫn một đám người hướng về phía hắn, ánh mắt của bọn họ nhìn hắn như một đám lão quang côn độc thân 40-50 năm nhìn thấy một cô gái đang tuổi xuân thì.
Lục Cảnh bị họ nhìn mà thấy hơi run rẩy, lúc này tên tiểu lại ở ti thiên giám lại lên tiếng, lo lắng nói: "Nói cho ta bên trong đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ cho ngươi mượn cửa sau rời đi."
"Không cần phiền phức như vậy." Lục Cảnh nói xong liền dẫn A Mộc cùng mèo đen đi thẳng vào trong ti thiên giám.
Tên tiểu lại thấy vậy cũng muốn đuổi theo vào, nhưng cuối cùng không quên nhiệm vụ của mình, hướng đám người võ lâm đang vây quanh hô lên bài vè vẫn treo bên miệng.
"Cáo trạng kêu oan thì đến đại lý tự hoặc ngự sử đài, đọc sách bái sư thì đến quốc tử giám, người ngoại quốc vào kinh thành triều bái thì tìm hồng lư tự, quan trắc mệnh lý thì ra khỏi cửa rẽ trái đến Tê Hà quan, đây là ti thiên giám, chỉ là nơi ngắm sao, không tiếp đón ai cả, cám ơn."
Những người trong võ lâm mặc dù rất muốn làm quen với Lục Cảnh, cao thủ đỉnh tiêm đang nổi như cồn trong võ lâm gần đây, nhưng bọn họ đều là người có máu mặt trong chính đạo, cũng không thể làm chuyện xông vào quan phủ.
Vì vậy, sau khi nghe vậy, họ liếc nhìn nhau, cũng chỉ có thể đứng lại ngoài cửa, chờ Lục Cảnh ra.
Mà thấy tình hình đã ổn định, tên tiểu lại cũng nhanh chóng thu dọn bàn ghế, chạy vào trong.
Kết quả lại không thấy bóng dáng Lục Cảnh đâu, hắn tìm quanh quẩn trong ti thiên giám một hồi, sau đó mới thấy một dấu chân trên tường viện...
Lục Cảnh leo tường ra ngoài, sau khi hất được đám người nhiệt tình bám đuôi phía sau, cuối cùng cũng có thể làm việc chính sự.
Hắn dựa theo lời Hỏa Hành Tôn tìm đến một cửa hàng đồ chơi làm bằng đường, nói với tiểu nhị trong tiệm muốn mua một cái kẹo đường không tan, nhưng mà sau khi nghe vậy, ánh mắt tên tiểu nhị nhìn hắn lại như đang đánh giá một kẻ ngốc.
"Đồ chơi làm bằng đường làm sao có thể không tan, ngươi là đến gây chuyện sao?!" Tiểu nhị mặt mày khó chịu nói.
"Chỗ các ngươi không có sao?" Lục Cảnh nhíu mày.
"Không chỉ cửa hàng chúng ta, trên đời này căn bản không có cửa hàng nào bán loại kẹo đường này." Tiểu nhị liếc mắt, "Ngươi rốt cuộc có mua hay không, không mua thì đừng làm chậm trễ việc buôn bán của chúng ta."
Lục Cảnh nghe hắn nói vậy, cũng chỉ có thể dẫn A Mộc đi ra ngoài.
Sau đó, hắn lại tìm đến một cửa hàng đồ chơi làm bằng đường khác, lần này Lục Cảnh rút kinh nghiệm lần trước, mua trước 12 cái kẹo, đủ 12 con giáp.
Sau đó mới hỏi chuyện kẹo đường không tan, kết quả cũng không khác gì lần trước, Lục Cảnh còn đưa ra tên của bà cụ bán kẹo, nhưng từ chưởng quỹ đến tiểu nhị trong tiệm đều ngơ ngác, hơn nữa không giống như giả vờ.
Khiến cho Lục Cảnh cũng bắt đầu hoài nghi Hỏa Hành Tôn có phải đang lừa hắn hay không.
Cho đến khi tên hỏa kế nhớ ra điều gì đó, mới nói: "Ngươi nói kẹo không tan, ta nhớ 1 tháng trước cũng có người hỏi như vậy, sớm hơn nữa hình như cũng có người khác hỏi, lúc đó ta còn tưởng có người cố ý trêu đùa chúng ta, sao, các ngươi thật sự đều đang tìm kẹo không tan sao?"
"Ai biết được." Lục Cảnh nói lấp lửng.
Nói xong cũng không dừng lại, lại dẫn A Mộc xoay người rời đi.
Tên hỏa kế ở phía sau nói với theo: "Này... Khách quan, ngươi chưa lấy kẹo."
"Để lại cho các ngươi đi." Lục Cảnh phẩy tay áo.
Ra khỏi cửa hàng kẹo, Lục Cảnh không tìm thêm cửa hàng nào khác nữa, ngược lại dẫn A Mộc đến quán trà gần đó uống trà.
Còn mèo đen thì thừa dịp lúc này, không biết lại chạy đi đâu kiếm ăn.
Nói đến vận khí mà Lục Cảnh đổi cho mình lần trước, đến giờ vẫn chưa thấy phản ứng gì, khiến hắn nghĩ có nên đổi lại cái khác không.
Chỉ là sau khi bắt đầu sự nghiệp trồng sâm, Lục Cảnh có con đường kiếm tiền ổn định, đối với vận khí cũng không còn khao khát như vậy.
Nhưng lúc này hắn lại hơi hối hận vì đã đổi mất vận đào hoa, nếu không thì nói không chừng chuyện của hắn và Yến Quân còn có cơ hội xoay chuyển.
Đúng lúc Lục Cảnh vừa uống trà vừa suy nghĩ miên man xem có nên đổi vận hồi tâm chuyển ý, hoặc là tình cũ nối lại hay không, thì lại nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên dưới lầu.
"Bán kẹo, bán kẹo, kẹo không tan."
Lục Cảnh thò đầu ra, thấy một bé gái khoảng 12-13 tuổi đang rao bán kẹo dưới lầu.
Mấy kẻ nhàn rỗi nghe tiếng rao của cô bé liền lảo đảo lại gần, cười hì hì nói: "Kẹo không tan ở đâu, cho ta một cái, nếu ta làm nó tan, ngươi định bồi thường ta thế nào?"
Bé gái cúi đầu, không nói gì, vẻ mặt rất sợ hãi.
Người kia còn định nói thêm, nhưng bỗng nhiên một bàn tay đã đặt lên vai hắn, "Bằng hữu, kẹo này không phải bán cho ngươi."
"Vậy là bán cho ai, ngươi sao?"
Người kia vừa nói vừa đưa tay muốn gạt tay Lục Cảnh ra, nhưng ngay sau đó chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy từ vai vào trong cơ thể, người hắn lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì tê liệt ngã xuống đất.
Thế là người kia biết mình đã gặp cao thủ võ lâm, lập tức thôi cười đùa, không nói hai lời liền bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Mấy người khác cũng là loại lưu manh lêu lổng trà trộn trong thành, rất biết nhìn tình thế, thấy một người chạy quyết đoán như vậy, sau khi nhìn Lục Cảnh vài lần cũng lần lượt rút lui.
Còn cô bé thì lại ngẩng đầu lên, "Đại ca ca, là huynh muốn mua kẹo không tan sao?"
"Đúng vậy, là ta."
"Vậy hãy theo hương kẹo mạch nha mà đi."
Lục Cảnh biết cái gọi là đường mạch nha chính là kẹo mạch nha, thuộc về một trong những loại đường được chế tạo ra sớm nhất, cũng là nguyên liệu quan trọng để làm đồ chơi bằng đường.
Lục Cảnh còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng sau đó chỉ thấy cô bé bỗng nhiên chạy đi.
Tuy Lục Cảnh đuổi kịp được, nhưng đối phương đã lộ diện, vậy đã nói rõ từ trên người nàng, đoán chừng cũng rất khó moi móc ra thêm điều gì.
Hơn nữa, đúng lúc này Lục Cảnh lại ngửi thấy một mùi hương mạch nha thoang thoảng, nên cũng dẫn A Mộc đi theo mùi hương đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận