Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 171: Quá phận

Chương 171: Quá đáng Giáo tập phụ trách đề thứ hai vẫn còn đang tiếc hận cho Lục Cảnh, thì nghe người sau đột ngột mở miệng nói, “Để ta xem trước chén trà kia một chút trước khi giải đề được không?” “Ha ha ha, loại tiểu xảo vặt này ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên đùa nghịch thì hơn,” vị giáo tập kia nghe vậy mỉm cười, “Ngươi nghĩ há miệng là có thể lừa ta tự đưa chén trà cho ngươi à, chuyện này căn bản không thể xảy ra, hôm nay dù ngươi định giở trò quỷ gì, ta cũng sẽ không để cái chén trà này rời khỏi tay ta.” “…” “Lão sư không thấy đề này có chút quá đáng sao?” “Đúng vậy.” Vị giáo tập kia gật đầu, “Đề này đối với ngươi mà nói hơi khó dễ thật, nhưng hết cách thôi, nói cho cùng cũng chỉ có thể trách chính ngươi không có thiên phú tu luyện bí lực. Mặc dù đó cũng không phải là lỗi của ngươi, nhưng cuộc thi nhỏ lần này là cuộc thi trúc cơ, so là so bí lực tu vi.” Nói thật ngươi có thể thông qua đề thứ nhất đã rất khiến ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi, đến giờ ta cũng không biết ngươi đã làm thế nào, và với thành tích như vậy thì lần này cuộc thi nhỏ này ngươi chắc chắn không phải là người cuối cùng, cũng coi như chứng minh được bản thân rồi, chi bằng dừng chân ở đây đi?” “Nhưng nếu ta không muốn dừng chân thì sao?” Lục Cảnh vừa nói một bên chân trái bước lên một bước.
Còn vị giáo tập kia thấy thế thì vô cùng cảnh giác, lùi về sau một bước.
“Sao vậy, tiếp theo ngươi định dùng vũ lực với ta sao? À, ta nói là ta không cho ngươi chạm vào cái chén trà này, chứ ta đâu có nói là không cho chạm vào ta đâu, mà ngươi thân là cao thủ trên Thiên Cơ bảng, võ công tự nhiên cũng lợi hại vô cùng, trong đám người mới lần này nếu không đứng nhất thì cũng đứng thứ nhì, nói thật nếu đối đầu thật sự thì ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng…” Vị giáo tập nói đến đây chợt đổi giọng, lại cười ha ha nói, “Ngươi sẽ không nghĩ ta không nghĩ ra được chuyện đó chứ. Thôi đi, hôm nay ta coi như cho ngươi một bài học tốt, dạy cho ngươi biết người tu hành đối phó với tình huống trước mắt này như thế nào.” “Lão sư có lẽ đã bố trí xong trận pháp rồi?” Lục Cảnh có vẻ hơi kinh ngạc.
“Không chỉ có thế đâu,” vị giáo tập vừa nói vừa lấy ra từ trong ngực mình một chồng đồ vật thật dày, rõ ràng toàn là phù lục, có khoảng vài trăm tấm, xem ra để phòng bị những cuộc chiến có thể xảy ra, lần này hắn cũng đã bỏ ra không ít vốn liếng.
Vị giáo tập tự tin rằng với những thứ trong tay mình có thể ngăn được bất cứ cao thủ nào đứng hàng nhất trên đời này.
Nhưng sau đó, chỉ thấy Lục Cảnh lại bước chân trái lên thêm 2 bước, lần này thì đến lượt vị giáo tập kia nghi hoặc, Lục Cảnh tuy là từng bước một tiến về phía hắn, nhưng chẳng hiểu sao không chọn con đường ngắn nhất để tiến đến trực tiếp mà lại đi theo đường chéo.
Chẳng lẽ hắn muốn phá trận ư? Nhưng trận pháp rõ ràng là còn chưa mở ra, hơn nữa đâu phải chỉ có một trận.
Theo một cơn gió núi thổi qua, vị giáo tập kia đột nhiên giật mình, lúc này mới hiểu ra rốt cuộc tại sao Lục Cảnh lại đi như vậy.
Hóa ra là hắn muốn chiếm lấy vị trí ở đầu gió!
Nghĩ đến đây, vị giáo tập lập tức cảnh giác, nhưng vẫn chậm một bước, từ trong ngọn gió đó, đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, đầu cũng theo đó choáng váng một cái.
“Ngươi vậy mà dùng độc! ! !” Cũng may sau khi loạng choạng 2 bước, vị giáo tập kia vẫn kịp vận nội lực đè nén cơn choáng xuống, kết quả ngẩng đầu lên chỉ thấy Lục Cảnh lại giơ tay lên, vung về phía không trung một thứ gì đó.
Vị giáo tập kia không dám lơ là, vội mở trận pháp, dùng súc địa chi thuật trực tiếp đưa mình từ vị trí ở hạ phong lên vị trí ở thượng phong, đồng thời kéo giãn một khoảng cách lớn với Lục Cảnh, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi độc dược trên tay Lục Cảnh từ đâu ra thì liền nghe thấy người sau lại lên giọng nói lớn, “Lão sư còn không mau đặt chén trà xuống sao?” Vị giáo tập kia mỉm cười, đang định phản bác, thì ngay lập tức liền nhìn thấy bàn tay đang nâng chén trà của mình đã biến thành một màu xanh sẫm.
Lúc nào vậy? ! Mình bị trúng độc vào lúc nào, tại sao lại không có chút cảm giác gì?
Lòng vị giáo tập kia trầm xuống, trên trán không kìm được bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn không biết mình trúng loại độc gì, cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không, nhưng nhìn bộ dạng của bàn tay thì có vẻ không tốt cho lắm.
Và sau đó, liền nghe Lục Cảnh nói, “Ta là đang nghĩ cho lão sư, trên chén kia bây giờ vẫn còn dính không ít độc dược đấy.” Vị giáo tập nghe vậy lại cúi đầu, quả nhiên trên thành chén cũng nhìn thấy một vòng màu xanh lá, tuy có chút không cam tâm, nhưng tính mạng quan trọng, cuối cùng vẫn không thể không vứt chén trà kia đi thật xa.
“Đa tạ lão sư đã hạ thủ lưu tình, để cho ta giải được đề này.” Lục Cảnh chắp tay nói.
“Ngươi nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì chi bằng mau đưa thuốc giải cho ta đi.” Vị giáo tập kia tức giận nói.
Lục Cảnh nghe vậy, liền lục lọi trong chiếc hộp bằng tre của mình một hồi, lấy ra một chiếc bình nhỏ đưa tới, đồng thời cung kính nói, “Lão sư, đây là thuốc giải cho độc phấn mà lão sư vừa hít vào lúc nãy.” Nhưng vị giáo tập kia lại khoát tay, “Độc phấn lúc nãy ngươi thả thì không sao, ta đã vận công đè xuống được rồi, ta cần là thuốc giải cho việc ngươi hạ độc sau đó, làm cho tay ta bị xanh cả lên đây này.” Tuy là nói vậy, nhưng vị giáo tập này giờ phút này đã bắt đầu phân biệt được ra điều không đúng, vì cho đến bây giờ bàn tay trúng độc kia của hắn vẫn chưa có phản ứng gì, độc tố kia dường như cũng không có dấu hiệu khuếch tán.
Và phảng phất như để chứng minh phỏng đoán của hắn, sau đó lại nghe Lục Cảnh nói, “À, cái đó à, cái đó chỉ là màu đồng xanh ta thu thập được thôi, không có độc đâu.” “…” Vị giáo tập phụ trách đề thứ hai biết mình đã mắc lừa, chủ yếu vẫn là do hắn chủ quan, lúc trước vì nhất thời không đề phòng mà hít phải độc phấn Lục Cảnh tung ra, đầu choáng váng nên tự nhiên cũng vô ý thức cho rằng mình trên tay cũng dính phải độc phấn, hơn nữa màu đồng xanh kia hiện tại thật sự quá mức chói mắt, làm cho trong lòng hắn bối rối, luống cuống.
Vì thế, hắn đã xem nhẹ đi rất nhiều chuyện mà bình thường tỉnh táo sẽ để ý, cuối cùng hoàn toàn rơi vào bẫy của Lục Cảnh, như người sau mong muốn, chủ động ném đi chén trà trong tay.
Nghĩ đến đây, vị giáo tập kia cũng không nhịn được mà thở dài, trong lòng còn có chút không phục, nhưng mà nghĩ lại, đạo đề này vốn dĩ đối với người không phải là tu hành xem ra là căn bản không có cách nào giải, lại bị Lục Cảnh dùng phương thức như vậy giải được, thì cũng đã có thể nói là phi thường lợi hại, huống hồ hắn dùng thời gian cũng không dài, đến giờ người thứ ba mới vừa từ trên núi xuống.
Nếu như thế này cũng không thể gọi là một cách giải quyết đẹp đẽ, vậy thì còn có gì có thể được xưng tụng là một cách giải quyết đẹp đẽ đây?
Bất quá trong lòng hắn mặc dù đối với biểu hiện của Lục Cảnh rất hài lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Hừ, lại để cho ngươi qua được một đề nữa rồi, bất quá ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, đằng sau vẫn còn những vấn đề khó hơn đang chờ ngươi đấy, ngươi đi tiếp đi… Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể đi tới được bước nào trong cuộc thi nhỏ lần này.” Lục Cảnh nghe vậy, lần nữa cảm ơn vị giáo tập kia, lúc này mới lại đeo chiếc hộp bằng tre lên vai và đi về phía hướng mà người kia chỉ cho hắn.
Và lần này thì từ xa đã thấy một mảng lớn tường đất, hơn nữa lại còn đụng phải Yến Quân, người lúc nào cũng đi nhanh hơn mọi người một bước, ở ngay bên ngoài bức tường này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận