Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 449: Thu nhiều một thành

Chương 449: Thu thêm một thành.
Cát Bình cũng sớm đã đoán trước việc trồng trọt sẽ có người phản đối, cho nên thấy tình hình vậy lại cũng không mấy sốt ruột. Thậm chí còn để mọi người phía dưới nghị luận một hồi, lúc này mới nói tiếp, "Ta biết mọi người có không ít ý kiến, không sao, ta có thể cho mọi người chút thời gian suy nghĩ kỹ, sau đó chúng ta vẫn theo quy củ cũ, mọi người có thể mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng cuối cùng vẫn là ít người phải nghe theo nhiều người."
Trước khi đến nghị sự đường, Cát Bình đã từng cá cược với Lục Cảnh, số người muốn trồng trọt nhất định nhiều hơn số người không muốn. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì tất cả mọi người đều sợ đói. Trước khi vào rừng làm cướp, tuyệt đại đa số mọi người đều sống qua ngày đoạn tháng, nên lúc ban đầu mới làm liều chuyến này, cũng chỉ ôm ý niệm có được bữa cơm no. Đừng thấy đa số người ồn ào hung hăng, nhưng nếu có thể không cần liều mạng mà vẫn có thể lấp đầy cái bụng thì đối với bọn họ vẫn là rất hấp dẫn, chỉ là trong cái cảnh người người đều hung hãn này không ai dám mở miệng mà thôi.
Bất quá bây giờ có Cát Bình đại đương gia mở đường, lại là đích thân làm mẫu cho mọi người. Dù sao đại đương gia Cát trước đó đã đuổi theo sau lưng quan binh mà giết, không ai dám nghi ngờ đảm lượng của hắn, nếu ngay cả hắn còn muốn trồng trọt, vậy mọi người đi theo hắn cùng nhau trồng trọt chắc cũng không có vấn đề gì.
Cho nên rất nhanh liền có người nhấp nhổm muốn thử. Những người này không lớn tiếng kêu la, mà là liên lạc với nhau bằng ánh mắt, tìm kiếm đồng bọn trong đám người.
Mà Cát Bình cũng thừa thắng xông lên, lại nói, "Ta có thể cam đoan với mọi người, chỉ cần chúng ta an tâm trồng trọt, người của quan phủ cũng sẽ không đến vây quét chúng ta nữa, hơn nữa ta định dùng một mùa đông xây dựng một tòa thổ bảo kiên cố, như vậy mấy bọn thổ phỉ còn lại kia sẽ bó tay với chúng ta."
Nữ tử yêu diễm tên Ngọc Trân nghe vậy không khỏi khẩn trương, nàng biết rõ tiếp tục thế này, số người ủng hộ Cát Bình sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng thì tám phần sẽ đạt được ước muốn. Giữa nàng và Cát Bình đúng là không có mâu thuẫn gì lớn, trước kia khi Cát Bình ngồi lên vị trí đại đương gia nàng cũng rất ủng hộ, khi đó hai người còn đang mày đưa mắt lại. Đến sau này Cát Bình không biết cướp về từ đâu một đại tiểu thư, bị nữ nhân kia làm mê hoặc, hai người cũng không còn gì nữa, nhưng Ngọc Trân nhiều nhất cũng chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, dù sao bản thân nàng cũng có không ít nam nhân, chuyện này cũng chẳng có gì thâm thù đại hận.
Nàng sở dĩ bây giờ đứng ra phản đối Cát Bình, chỉ là vì nàng không có hứng thú với việc trồng trọt. Hơn nữa nàng cũng cần Cát Bình tiếp tục làm trại chủ, dẫn đầu bọn họ đi cướp bóc khắp nơi, không ngừng tiêu hao lực lượng của đám quan binh, cuối cùng đánh hạ Hoài Âm huyện.
Cho nên nàng nhất định phải nghĩ cách ngăn cản kế hoạch trồng trọt nửa vời này của Cát Bình. Bất quá xét về uy vọng, nàng nhị đương gia này kém xa đại đương gia Cát Bình, mà xét về võ công, nàng tự biết không phải là đối thủ của Cát Bình, nên cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào người Lục Cảnh ở một bên.
Ngọc Trân biết rõ, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều có liên quan đến người thanh niên không biết tên này. Nàng không rõ Lục Cảnh cụ thể đã dùng cách nào để lung lay Cát Bình, khiến Cát Bình đột nhiên như bị ma quỷ ám ảnh, quyết tâm muốn đi theo hắn làm việc trồng trọt, nhưng nghĩ chỉ cần giải quyết được người trẻ tuổi này, thì những viễn cảnh tốt đẹp mà Cát Bình đã vẽ ra sẽ đều tan thành bọt nước. Dù sao chỉ bằng một mình Cát Bình, thì dù thế nào cũng không thể thuyết phục quan binh không đến vây quét bọn họ được.
Nghĩ đến đây, Ngọc Trân không còn do dự nữa, kéo ngực áo xuống thấp, sau đó nhẹ nhàng lắc lư bước đi, chậm rãi hướng Lục Cảnh. Tiếp đó không đánh chiêu gì cả, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, cứ vậy đặt mông nhảy vào lòng Lục Cảnh.
Sau đó còn nắm lấy một tay Lục Cảnh, vòng qua eo mình, ôn nhu nói, "Đất đai dưới núi này đều là của công tử sao, gia cảnh của công tử chắc hẳn không tầm thường nhỉ?"
"Cũng đâu có gì, ta chỉ là một đứa con bình thường thôi mà," Lục Cảnh nói, "mấy giấy tờ mua bán đất này cũng là người khác đưa cho ta."
"Công tử nói đùa, làm gì có người hào phóng như vậy, đem một vùng lớn như vậy dễ dàng dâng cho người khác."
Kết quả nàng vừa nói xong thì phát hiện thần sắc Lục Cảnh trở nên kỳ quái.
Ngọc Trân suy nghĩ một chút cũng hiểu ra nguyên nhân, thì ra là do bọn họ chiếm đóng nơi này, mới khiến Lục Cảnh nhặt được một mối lợi lớn như vậy.
Thế là Ngọc Trân cũng đỏ mặt lên, nhưng nàng dừng một chút rồi rất nhanh lại nói tiếp, "Công tử thật có phúc khí, hiện tại không những có đất, hơn nữa còn tìm được người làm cho công tử, nghe ý của Cát lão đại, từ nay về sau chúng ta đều là tá điền cho công tử."
Ngọc Trân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tá điền.
Cát Bình nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lục Cảnh, lại nuốt lời vào bụng.
Mà Ngọc Trân thì không ngừng cố gắng, "Không biết công tử dự định thu tiền thuê đất thế nào, chúng ta trồng ra lương thực lại phải giao cho công tử bao nhiêu?"
Lần này thì ngay cả mấy đứa con trai gần đó cũng nghe ra ý ngoài lời của Ngọc Trân, nhị đương gia đây là đang đào hố cho người ta nhảy vào đấy. Bất quá nếu Lục Cảnh có thể nhân cơ hội này tuyên bố miễn thuế, hoặc thu ít tiền thuê đất, có lẽ sẽ có càng nhiều người ủng hộ Cát Bình, như vậy chẳng phải là nhị đương gia tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?
Nhưng điều khiến mấy đứa con trai không ngờ tới là Lục Cảnh lại nói, "Tiền thuê đất sao? Ta cũng không rõ lắm, bất quá bên ngoài thu thế nào, thì ta lại thu thêm một thành đi."
Lần này thì ngay cả Ngọc Trân cũng ngẩn người ra, lời muốn nói ban đầu thế mà lại không thốt ra được. Vừa đến đã tăng thêm tiền thuê đất thì nàng cũng từng nghe qua, nhưng đó là vào thời thái bình, những tá điền không có đất trồng không thể không làm vậy, nhưng phải biết bây giờ đang là thời loạn thế. Vào lúc này mà còn tăng tiền thuê? Gia hỏa này chẳng phải là điên rồi sao, hay là hắn thật chỉ là một phú gia công tử bề ngoài hào nhoáng mà thôi? Nhưng nếu đúng là vậy, thì Cát Bình sao có thể bị người như vậy thuyết phục được?
Trong đầu Ngọc Trân hiện lên rất nhiều ý niệm, bất quá bây giờ cục diện này rõ ràng là có lợi cho nàng, thế là nàng rất nhanh liền tiếp lời, "Vậy chuyện trước kia chúng ta chiếm đất của công tử mà buôn bán thì tính thế nào, công tử cũng muốn chúng ta bồi thường sao?"
"Đương nhiên rồi," Lục Cảnh nói, "Thiên hạ này làm gì có chuyện chiếm đất của người khác lại không đền bù? Đạo lý đó không thể nào chấp nhận được."
"Nhưng mà… tiểu nữ không có vật gì dư thừa, cũng lại không biết trồng trọt," Ngọc Trân cắn môi, "công tử dự định để ta bồi thường như thế nào?" Vừa nói nàng còn vừa nghiêng người về phía trước.
"Không biết trồng trọt cũng không sao," Lục Cảnh nói, "ngươi vẫn có thể đi xây thổ bảo mà, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ngươi còn biết võ công nữa, xây xong thổ bảo, vừa vặn có thể đi tuần tra canh gác động tĩnh bên ngoài."
Ngọc Trân thiếu chút nữa không bị lời của Lục Cảnh làm tức điên người, thầm nghĩ tên trước mắt này còn coi mình là đàn ông sao, lại còn bắt nàng một người phụ nữ đi xây thổ bảo, mà xây xong lại còn phải đi làm cái việc tuần tra mệt nhất và nguy hiểm nhất nữa. Bất quá như vậy lại càng đúng ý nàng, nàng vốn muốn khơi dậy lòng căm hờn của mọi người trong trại đối với Lục Cảnh, cho nên Lục Cảnh càng phách lối thì càng có lợi cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận