Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 444: Mọc cánh khó thoát

Chương 444: Mọc cánh khó thoát
Đứa bé trai dẫn Lục Cảnh đi về phía sơn trại. Dù rằng trước thực lực cường đại của Lục Cảnh, hiện tại cậu ta đã bước chân lên con đường trở thành người tốt, nhưng bản chất bên trong không dễ dàng thay đổi như vậy. Huống chi, cậu còn nhớ rõ những lời Lục Cảnh nói trước đó không phải là không giết cậu, mà là "trước" không giết cậu. Chỉ một chữ khác nhau, ý nghĩa phía sau đã hoàn toàn khác biệt. Cậu ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa nếu cứ thế dẫn Lục Cảnh về trại, dù cuối cùng ai thắng ai thua, xem ra cậu ta đều chắc chắn sẽ chết. Vì vậy trên đường đi, cậu không ngừng xoay chuyển đầu óc, tìm cách sống sót.
Có người thì vừa đến cổng trại đã la lớn, có người lại dẫn Lục Cảnh vào trong trại rồi lén lút ám chỉ cho những người khác trong trại, có người còn dựa vào địa hình quen thuộc để trực tiếp bỏ trốn. Phương pháp thứ nhất vừa nghĩ ra đã bị cậu loại bỏ, vì cách này có thể giúp cậu thoát tội, nhưng cái giá phải trả là khả năng rất cao cậu cũng sẽ cùng người đó chết thảm, thà hiện tại quay đầu để Lục Cảnh cho một trận thống khoái. So sánh thì phương pháp thứ hai an toàn hơn chút, nhưng trong trại chủ yếu là đàn ông, phần lớn lại là người thô lỗ, rất khó ngay lập tức nhận ra hành động nhỏ của cậu, hơn nữa nếu có chú ý thì có lẽ họ cũng sẽ hỏi thẳng "nhóc con, mày làm trò gì đấy", đến lúc đó cậu bé vẫn khó thoát khỏi cái chết. Cho nên xem ra cách thứ ba có chút khả thi hơn, thế là cậu vừa dẫn đường phía trước, vừa cố nhớ lại những chỗ ven đường thích hợp để bỏ trốn, và quả nhiên cậu đã nghĩ ra một chỗ, lại còn ở ngay phía trước không xa.
Đứa bé trai đi thêm vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay người lại cầu khẩn Lục Cảnh. "Đại hiệp, con đau bụng quá, chắc tại tối qua ăn đồ không sạch sẽ, có thể tìm chỗ nào tiện chút không, nếu không đi tiếp con sợ là... sợ là sẽ ị ra quần mất, con thì không sao, chỉ sợ đến lúc đó lại làm bẩn đến đại hiệp."
Lục Cảnh nghe vậy mỉm cười, "Ta đã nói rồi mà... Sao ngươi có thể thành thật như thế chứ, vậy mà đến bây giờ mới nghĩ đến việc chuồn đi? Có điều cái lý do này cũ rích quá rồi, ngươi coi ta là loại nhân vật phản diện não tàn trong phim truyền hình à?"
Đứa bé trai không ngờ Lục Cảnh đã nhìn thấu ý đồ của mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ tủi thân. "Đại hiệp, lần này ngài thực sự hiểu lầm rồi, con đâu có ngốc, ngài là cao thủ võ lâm, khinh công chắc chắn cũng lợi hại lắm, con dù có muốn chạy cũng trốn không thoát mà."
Cậu bé đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lục Cảnh từ chối, thậm chí còn hạ quyết tâm diễn kịch cho trọn, cậu định bụng một lát nữa sẽ ị thật ra quần mình. Nhưng không ngờ Lục Cảnh lại khoát tay, thờ ơ nói, "Đã vậy thì ngươi đi đi."
"Hả?"
Đứa bé trai khẽ giật mình.
Kết quả Lục Cảnh nói xong còn quay lưng đi, có vẻ không hứng thú xem cậu cởi quần làm trò con nít. Cậu bé dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng biết cơ hội hiện tại rất khó có, nếu không nắm chắc thì sau này đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát nữa. Thế là cậu ta cuối cùng vẫn cắn răng, từng bước một đi về phía vách núi bên tay trái, vừa đi vừa không quên thật sự cởi quần của mình. Thậm chí cậu đã nghĩ xong lời giải thích, nếu Lục Cảnh hỏi tại sao cậu không còn ở đó nữa, thì cậu sẽ nói mình không mang giấy, muốn đi tìm lá cây trong bụi cỏ.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là Lục Cảnh lại hoàn toàn không hề hỏi han gì, ngay cả con mèo đen trên vai hắn cũng có vẻ không hứng thú, đã rời mắt khỏi người cậu. Nhưng đúng lúc này Lục Cảnh lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thét thảm. Hắn quay người lại, chỉ thấy một chiếc quần rách nát nằm trên bờ vực, còn chủ nhân của nó đã không thấy bóng dáng. Từ hiện trường có thể thấy, hẳn là đứa bé trai đang đi vệ sinh thì không cẩn thận, trượt chân ngã xuống vách núi, mà với độ cao hiện tại, rơi xuống từ đây gần như chắc chắn sẽ chết.
Nhưng sự thật là cậu bé đang núp ở chỗ vách đá gồ ghề, một cái bệ đá được che khuất ở giữa vách núi, từ trên nhìn xuống sẽ không thấy được. Cậu ta hiện đang đắm chìm trong sự vui mừng tột độ khi vừa sống sót trở về. Vì cậu cho rằng Lục Cảnh chắc chắn không nhìn thấy cái bệ đá này, như vậy khẳng định sẽ không xuống, mà nếu không xuống thì sẽ không phát hiện ra cậu. Thế là kế hoạch của cậu thành công rồi. Nhưng đúng lúc cậu đang đắc ý vì sự thông minh và quyết đoán của mình, thì lại nghe thấy tiếng Lục Cảnh vang lên từ phía trên, vẫn chậm rãi và thản nhiên.
"Ngươi xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi tiếp, nếu không thì trời sẽ tối đấy."
Trái tim cậu bé không nhịn được mà thình thịch đập loạn lên, cậu tự an ủi mình rằng Lục Cảnh chỉ đang giả vờ, muốn dùng cách này để xác nhận sống chết của cậu, cho nên càng là lúc này càng không thể lên tiếng. Nhưng một khắc sau cậu nghe Lục Cảnh lại nói, "Phía dưới có phải hơi lạnh không, ta còn nghe thấy tiếng răng của ngươi đang run lập cập kìa."
Mặt cậu bé tái mét, vì vừa rồi răng cậu đúng là đang run lên vì sợ, nhưng âm thanh đó rất nhỏ, nhất là trong núi lại có gió, theo lý thuyết căn bản không ai có thể nghe thấy được. Phảng phất để giải đáp nghi ngờ trong lòng cậu, Lục Cảnh nói tiếp, "Còn cả nhịp tim của ngươi nữa, nếu muốn trốn thật thì ít nhất cũng phải khống chế một chút chứ, đừng nhảy nhanh vậy."
Cậu bé vẫn cố thuyết phục bản thân rằng Lục Cảnh nói vậy chỉ là đang gạt cậu. Nhưng một khắc sau, cậu lại nhìn thấy con mèo đen có vằn trắng trên lưng, từ một bên thò đầu ra quan sát cậu, không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cậu thấy trong mắt con mèo kia ánh lên một tia trào phúng. Sau đó con mèo liếm lông mình rồi lại biến mất. Mà lòng cậu cũng hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Nhất là khi cậu nghe thấy tiếng Lục Cảnh, "Ngươi đã chứng minh cho ta thấy sự chân thành của ngươi rồi, nếu ngươi không lên tiếng thì ta sẽ tự xuống bắt ngươi, đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo."
Hy vọng cuối cùng của cậu bé cũng tan thành mây khói, cậu vội vàng dùng cả tay chân leo lên, nhìn Lục Cảnh ánh mắt đã không còn là sợ hãi nữa mà như đang nhìn thấy quỷ vậy. Nếu không phải tự mình trải qua thì cậu đã không tin có người tai lại thính hơn cả thỏ, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng không lừa được hắn. Lục Cảnh lại thản nhiên như thể đang làm một việc quá đỗi bình thường, hắn chẳng hề để tâm, ngẩng đầu ngắm trời, nói với cậu, "Xong rồi thì nhanh chóng lên đường thôi."
Chuyện vừa rồi vốn là ý của hắn, làm vậy là để cậu bé hiểu rõ hoàn cảnh của mình, và quả nhiên, sau đó trên đường đi cậu ta ngoan ngoãn hết mức, không dám có bất cứ ý định xằng bậy nào, cứ thế dẫn Lục Cảnh đến trước cổng chính sơn trại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận