Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 39: Họa si, công tử, lão bản nương

Chương 39: Họa sĩ, công tử, bà chủ Thiếu niên ăn nho nháy mắt với người phụ nữ có dáng vẻ bà chủ, "Ngươi xem ta nói đúng không, họ Ngụy tới, tối nay người đến ăn cơm cũng ít, mọi người đều ngồi lầu 1 là được rồi."
Ngụy Tử Tiện hừ lạnh một tiếng, nhưng trước hết vẫn hỏi thăm một chút người họa sĩ trung niên kia, người kia cũng vội vàng đáp lễ, sau đó khi thấy Hạ Hòe sau lưng Ngụy Tử Tiện thì mắt bỗng nhiên sáng lên.
Hắn không kịp chờ đợi lấy từ trong túi vẽ ra một tờ giấy thục tuyên, một cây bút lông, cùng một thỏi mực tàu lỏng và một nghiên đá, nhìn quanh không tìm được nước sạch, kết quả lại cầm lấy bầu rượu trên bàn, trực tiếp đổ lên nghiên mực của mình.
Sau đó mài mực cầm bút, không để ý đến sự ồn ào xung quanh mà bắt đầu cúi đầu vẽ.
Hạ Hòe thấy vậy có chút khẩn trương, người phụ nữ có dáng vẻ bà chủ bên cạnh thì cười nói, "Đừng sợ, họa sĩ không có ác ý gì đâu, hắn lúc nào cũng có bộ dạng này, thấy muốn vẽ là không khống chế được tay mình, trái lại, nếu không muốn vẽ, ngươi có nói rách cả môi hắn cũng sẽ không động bút, ở kinh thành từng có một vị phu nhân nguyện ý bỏ ra trăm lượng vàng để cầu hắn vẽ cho mình một bức, vẽ ra mặt đẹp nhất của mình, kết quả tên này thấy chân dung xong thì trực tiếp để lại một tờ giấy trắng, nói phu nhân lúc này đẹp nhất."
"Hắn nguyện vì ngươi vẽ tranh, chứng tỏ hắn cảm thấy ngươi đẹp đáng để lưu giữ trên đời, nếu ta trẻ hơn mười tuổi, lúc này e là cũng đã ghen tị rồi."
"Tỷ tỷ không cần trẻ hơn 10 tuổi, bây giờ cũng đã rất xinh đẹp rồi mà." Hạ Hòe nói từ tận đáy lòng.
Người phụ nữ dáng vẻ bà chủ chừng ngoài 30, khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, đó là dấu vết của thời gian lưu lại trên người nàng, nhưng mà trước ngực của nàng vẫn như cũ rất đầy đặn, cho dù mặc một thân thường phục rộng rãi vẫn khó giấu được vốn liếng trời cho, đồng thời bởi vì luyện võ nên bắp chân và vòng eo không hề có chút mỡ thừa nào, đây chính là lúc người phụ nữ có phong thái rực rỡ nhất.
Một cái nhíu mày một nụ cười giữa đều toát lên vẻ phong tình.
Nàng nhận được lời khen ngợi từ Hạ Hòe có vẻ rất vui, trực tiếp kéo thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh mình, đồng thời giới thiệu những người trên bàn cho nàng và Lục Cảnh.
"Họa sĩ, vừa nãy ta đã nói rồi, người này không có môn phái, võ công hắn học được từ một bức cổ họa, lại quá 30 tuổi mới bắt đầu luyện võ, nhưng bây giờ đã bước vào nhị lưu, được xưng là kỳ tài võ học, đáng tiếc chí của hắn không ở chỗ này, so với luyện công hắn vẫn thích vẽ tranh hơn."
Nói xong nàng lại chỉ vào thiếu niên ăn nho, "Kia là Nhị công tử Lữ Mai Lang, em trai song sinh của Bạch Ngọc công tử Tiêu Dao sơn trang, mặc dù hắn không có mặt trong Thanh Vân bảng như ca ca hắn, nhưng không liên quan đến tư chất của hắn, chỉ là do hắn tốn quá nhiều thời gian vào ăn uống vui chơi, Thiên Cơ Tử từng nhận xét người này, một khi có thể hồi tâm, thì thành tựu võ học trong tương lai có thể còn không chậm hơn so với ca ca mình."
Thiếu niên ăn nho dường như cũng nghe được lời bà chủ nói, nhưng chỉ nhếch mép cười, "Không thu tâm được đâu, Tiêu Dao sơn trang có Bạch Ngọc công tử Lữ Bình Tiện là đủ rồi, Lữ Mai Lang vẫn cứ vui chơi giải trí, tiếp tục làm một phú nhị đại là tốt rồi."
Người phụ nữ dáng vẻ bà chủ cuối cùng lại tự giới thiệu, "Vệ Đại Nương, một người quản tiền ở hiệu cầm đồ."
"Đại nương quá khiêm tốn rồi, hiệu cầm đồ Nhân Thông trải dài khắp đại giang nam bắc, chi nhánh có hơn 300 cửa tiệm, ông chủ Chu Phú Quý thế nhưng là cao thủ Thiên Bảng, dưới trướng còn có 24 vị đại quản sự, Vệ Đại Nương chính là một trong số đó."
Lần này lại đến lượt Lữ Mai Lang giải thích cho hai người, dừng một chút, hắn lại nói, "Tẩy Kiếm Các hứng thú với quyển bí tịch kia vậy sao, Ngụy Tử Tiện chạy tới coi như hợp lý, còn phái thêm hai đệ tử đi cùng với hắn nữa."
"À, ta không phải người của Tẩy Kiếm Các." Lục Cảnh giải thích.
Trên mặt Lữ Mai Lang lộ ra một vẻ nghi hoặc, hắn có quan hệ giao hảo rất rộng trong giang hồ, hầu hết những người trẻ tuổi xuất sắc nhất hắn cơ bản đều biết, nhưng Lục Cảnh vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Vốn tưởng rằng người kia là đệ tử của Tẩy Kiếm Các, không ngờ Lục Cảnh lại thề thốt phủ nhận, mà với tính tình của Ngụy Tử Tiện, lại có thể dễ dàng tha thứ cho một người trẻ tuổi không phải đồng môn đi cùng bên cạnh mình, Lữ Mai Lang bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với lai lịch của Lục Cảnh.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp hỏi lại thì nghe thấy họa sĩ bên cạnh đột nhiên quát lớn một tiếng "Xong rồi!", sau đó liền đặt bút lông trong tay xuống một bên.
Mọi người bị hành động này của hắn hấp dẫn, nhao nhao tới xem, kết quả nhìn thấy một thiếu nữ thanh linh tú lệ, đang cười duyên dáng sinh động trên giấy, không ai khác chính là Hạ Hòe, hơn nữa bức tranh này không chỉ vẽ được hình dáng của Hạ Hòe mà ngay cả thần thái cũng không có gì khác biệt, điều này ngay cả máy ảnh cũng không làm được.
Vệ Đại Nương khen ngợi, "Thật không hổ là đan thanh quốc thủ."
Hạ Hòe trông thấy bức họa kia thì vừa vui vừa xấu hổ, vui là họa sĩ đã vẽ nàng rất đẹp, xấu hổ là bức vẽ lại quá giống với nàng, giống như người thật, nếu bức tranh này rơi vào tay người khác có ý đồ xấu, chẳng phải là tương đương với việc nàng cũng có thể bị người khác tùy ý ngắm nhìn sao.
Thiếu nữ đang lo lắng, thì thấy họa sĩ cầm bức họa kia tiến về phía nàng, "Không cáo mà vẽ, có chút mạo phạm, bức họa này coi như là ta tạ lỗi đi."
Hạ Hòe nghe vậy thì ngẩn người, nàng vừa rồi còn nghe Vệ Đại Nương nói tranh của họa sĩ rất khó cầu, không ngờ đối phương thế mà cứ vậy đưa bức tranh này cho nàng.
Cuối cùng Vệ Đại Nương phải ghé vào tai nàng nói, "Đứa bé ngốc, còn không mau nhận lấy, chẳng lẽ con muốn bức tranh này rơi vào tay người khác sao?"
Hạ Hòe giật mình, lúc này mới vội vươn tay cầm lấy tranh.
Mà họa sĩ sau khi đưa xong bức tranh lại trực tiếp đứng dậy, một bên thu lại bộ bút mực giấy nghiên của mình vào trong túi vẽ, một bên lại lên tiếng nói, "Tối nay chỉ vẽ một bức này là đủ, yến tiệc phía sau ta cũng không hứng thú tham gia, xin phép được cáo từ các vị."
Nói xong liền xách túi vẽ trong sự ngạc nhiên của mọi người mà phiêu nhiên bỏ đi.
Lữ Mai Lang thấy vậy thì bật cười, "Quả đúng là một họa sĩ."
Sau đó hắn lại nhìn về phía Hạ Hòe, đầy hứng khởi nói, "Hạ cô nương, bức tranh này ta nguyện bỏ ra 200 lượng vàng..."
"Không bán không bán." Hạ Hòe lắc đầu lia lịa như đánh trống bỏi, đồng thời ôm chặt bức tranh vào trong lòng, ngay cả mực dính vào người cũng không quan tâm.
Sau khi xảy ra chuyện nhỏ này thì cũng đã đến giờ Hợi.
Có tiểu nhị mang điểm tâm và món ăn nguội lên bàn, trong đó có 7 đĩa hoa quả khô, 10 món khắc hoa mật sắc, 8 món ăn kèm, 12 món mồi nhắm rượu, như vịt quay, cá thái lát, thịt chân giò đông lạnh, giò thủy tinh...cái gì cũng có đủ.
Nhưng mà đám người trong hành lang không một ai động đũa, chỉ lạnh lùng nhìn vào những mỹ vị cao lương trên bàn.
Tất cả mọi người đều rất rõ, với thực lực của Thanh Trúc bang, nếu như không dùng âm mưu quỷ kế thì căn bản không thể nào ứng phó với tình cảnh nguy cấp trước mắt này, cho nên mọi người ở phương diện này tự nhiên cũng phải đặc biệt cẩn trọng.
Ví dụ như ba người Lục Cảnh bọn họ đã ăn tối xong trước khi ra cửa, hơn nữa ăn đến rất no bụng, cho nên nhìn những món ăn ngon rượu quý trước mắt, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có gì thèm ăn.
Mà khi các món ăn nguội đã được bày lên hết, Giải Liên Thành mà mọi người chờ mong vẫn như cũ chưa từng xuất hiện.
Ngược lại từ hành lang đối diện đi ra một đám oanh oanh yến yến.
Người thì tròn trịa đầy đặn, kẻ thì thon thả gầy gò, ai nấy đều mang phong thái riêng, khi các nhạc sĩ tấu lên ca khúc sênh, các nàng liền múa tay áo, theo nhạc mà nhảy múa.
Nhìn từng đôi chân trần chạm đất, giẫm lên nhịp điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, đồng thời vòng eo mềm mại như không xương không ngừng uốn éo, không ít người trong đám quần hùng đều có hơi thở trở nên nặng nề, mắt mở to, ánh mắt của họ như muốn xé rách từng lớp sa y mỏng manh kia, để nhìn đến phía dưới cấm địa thần bí.
Nhưng khi những vũ nữ kia bước đến trước mặt bọn họ thì lại không có ai thực sự vươn tay ra, ngược lại có những người có định lực thì cắn răng nhắm mắt lại, dứt khoát đến mức không thấy thì không phiền lòng.
Một khúc múa kết thúc, những vũ nữ kia đều mang vẻ u oán thất vọng trở về.
Ngay sau đó, lại có tám phu khuân vác khiêng hai chiếc rương lớn nặng nề, từ một hành lang khác đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận