Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 376: Dạy người lấy cá

Chương 376: Dạy người cách câu cá
Thần Hán Khanh môi tái mét, hai mắt đờ đẫn, mấy lần run rẩy muốn mở miệng, nhưng mấy lần đều không nói nên lời, khiến Lục Cảnh lo lắng cho tình trạng cơ thể hắn.
Dù quan hệ hai người chưa đến mức bằng hữu, nhưng Thần Hán Khanh là người làm thuê không dễ gì có được của Lục Cảnh, siêng năng cần mẫn giúp hắn thu hoạch nhân sâm, tiền công còn chủ động giảm xuống.
Thật sự là một nhân viên tạm thời hoàn hảo mà bất cứ ông chủ lòng dạ hiểm độc nào cũng mơ ước, thấy nhân viên tạm thời hoàn hảo này có thể sinh bệnh, Lục Cảnh đương nhiên cũng rất sốt ruột.
Hắn nói, "Không sao, mấy ngày tới không cần ngươi làm, ngươi có thể nghỉ ngơi trước, tiền công cũng đừng lo, ta sẽ lo liệu, ừm, coi như trả lương cho ngươi nghỉ phép."
Thần Hán Khanh không biết gì là "trả lương cho nghỉ phép", hơn nữa lúc này hắn cũng không có tâm trạng quan tâm loại chuyện này, một lát sau mới vất vả mở miệng lần nữa, run rẩy nói, "Thật, thật lợi hại kiếm pháp!"
Lục Cảnh lúc này mới biết đứa trẻ này bị một kiếm kia dọa sợ.
Bất quá phù bảo đối với bất kỳ người tu hành nào cũng là trọng bảo, Lục Cảnh tạm thời chưa định để người khác biết.
Huống chi phù bảo này phát huy uy lực lớn như vậy, cũng có liên quan tới Lục Cảnh là một cái bình ắc quy siêu nạp lôi điện, rơi vào tay người bình thường cho dù có thể thi triển pháp thuật này, cũng cơ bản không có uy lực như vậy.
Cho nên Lục Cảnh chỉ có thể mặt dày nhận lời khen của Thần Hán Khanh, "Tạm được."
Thần Hán Khanh nghe ba chữ này suýt chút nữa rơi nước mắt, khoảng cách giữa người và người sao lại lớn đến vậy chứ.
Hắn dù có khổ tu, cũng không biết năm nào tháng nào mới tu luyện được pháp thuật uy lực thế này, còn Lục Cảnh giống hắn, đều là người mới vừa vào thư viện không lâu, mới tu luyện mấy tháng đã đạt tới cảnh giới này.
Cũng là Thần Hán Khanh chưa từng xem "Đấu Phá Thương Khung", nếu không đã phải cảm thán một câu người này đáng sợ biết bao.
Nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới chuyện khác.
Hai người hình như đã ước hẹn, lần thi đấu nhỏ sau phải tỷ thí thành quả tu luyện.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thần Hán Khanh vốn đã tái nhợt càng thêm nhợt nhạt, mình lúc trước bị thần kinh à, tìm ai không tìm lại đi tìm tên này tỷ thí.
Hơn nữa hình như mình còn hạ chiến thư, để toàn bộ thư viện đều biết, đến lúc đó tuổi còn trẻ đã gánh một khoản nợ trên trời đã đành, chờ so xong, mình ở trong thư viện có lẽ cũng không ngẩng đầu lên được.
Thần Hán Khanh nghĩ lại những chuyện ngông cuồng mình đã làm, càng thêm run sợ.
Giờ phải làm sao, có nên đầu hàng ngay không? Nếu không chờ đến lúc thi đấu nhỏ, mình có khi bị Lục Cảnh "không cẩn thận" cho một kiếm chém nát người.
Nhưng Thần Hán Khanh là người sĩ diện, dù đã biết không phải đối thủ, nhưng bảo hắn cúi đầu nhận thua, thật khó mở miệng.
Ngoài ra còn có Ôn Tiểu Xuyến, cô gái hắn coi trọng, hắn không muốn bỏ cuộc như vậy.
Đồng thời khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, trong lòng Thần Hán Khanh lại không nhịn được sinh ra một tia may mắn.
Có lẽ Lục Cảnh chỉ biết một loại pháp thuật này? Chuyện này vẫn rất thường thấy, bởi vì uy lực pháp thuật càng lớn, tu luyện càng khó.
Đại diện cho điều đó là Ngự kiếm thuật, thời gian tu luyện đều tính bằng chục năm, người tu luyện Ngự kiếm thuật bình thường không rảnh luyện thêm pháp thuật khác.
Mà thi đấu nhỏ cũng không phải so ai có thể đánh, càng giống khảo nghiệm ai có nhiều thủ đoạn, ứng biến nhanh, thêm nữa thư viện không cho phép đồng môn đánh nhau, chỉ cần Lục Cảnh không tức quá mất khôn, Thần Hán Khanh cảm thấy mình có hy vọng sống sót qua thi đấu nhỏ.
Thậm chí có khả năng giành chiến thắng, tạo nên kỳ tích cũng khó nói.
Lục Cảnh thấy Thần Hán Khanh ngơ ngác đứng đó, không nói gì cũng không có động tác gì, trên mặt chỉ biểu hiện tuyệt chiêu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, lắc đầu, không quan tâm đến hắn nữa.
Lần này hắn ra ngoài thời gian lâu hơn dự kiến, những bốn ngày không chăm sóc đám ruộng sâm này, trước mắt đã trở về thì không thể bỏ mặc nó nữa.
Dù tình trạng tài chính của hắn hiện tại đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng không ai chê nhiều tiền cả, huống chi Lục Cảnh còn dự định xem việc trồng nhân sâm là một sự nghiệp.
Không có độc đan ức chế bí lực bành trướng, sau này tiền hắn cần dùng chắc chắn không ít, nghĩ tới đây Lục Cảnh không nhịn được thở dài.
Sau đó bắt đầu thuần thục thi triển "Xanh um tươi tốt" lên đám ruộng sâm.
Kết quả Thần Hán Khanh bên cạnh nhìn tròng mắt muốn rớt ra.
Hắn vì bị một kiếm kia của Lục Cảnh làm kinh động, lộ vị trí của mình, còn tưởng rằng kế hoạch học lén thuật trồng sâm của mình tiêu tùng, thật không ngờ Lục Cảnh lại không hề tránh né hắn.
Ngay trước mặt hắn bắt đầu thi triển pháp thuật lên ruộng sâm, mà không phải một đạo, cũng không phải hai đạo... Thần Hán Khanh nhìn từng đạo "Xanh um tươi tốt" rơi vào ruộng sâm, còn cỏ dại bên trong cũng bắt đầu điên cuồng sinh trưởng dưới sự thúc hóa của pháp thuật.
Hắn chỉ thấy cả người đơ ra, chấn động không hề nhỏ hơn so với lúc nhìn thấy kiếm kia chém kinh thiên vừa nãy.
Dù hắn chưa học "Xanh um tươi tốt", nhưng từ hiệu quả cũng đoán được tám chín phần mười, loại pháp thuật thúc đẩy sinh trưởng thực vật này tiêu hao bí lực rất nhiều.
Với tu vi bí lực của người mới vừa hoàn thành trúc cơ như bọn hắn, cho dù ở thư viện nơi bí lực nồng đậm thế này, cũng không thi triển được mấy lần.
Còn như Lục Cảnh giờ giống như không tốn tiền mà vẩy "Xanh um tươi tốt" điên cuồng như vậy, Thần Hán Khanh là lần đầu tiên thấy.
Nhìn một lúc, hắn vô ý thức mở miệng, có chút xót xa nói, "Lãng phí quá, pháp thuật của ngươi rơi vào cỏ dại không ít."
Lục Cảnh biết đạo lý "cho người cá không bằng dạy người cách câu cá", thấy Thần Hán Khanh hỏi, không hề giấu diếm, chủ động truyền thụ từ bí quyết trồng sâm của bản thân.
"Không lãng phí, chính là trồng lẫn như vậy, nhân sâm trồng ra mới bán được giá cao nhất, y như đào từ trong hoang dã, các tiệm thuốc kia căn bản không phân biệt được."
"..."
Thần Hán Khanh không biết nên nói gì cho phải, pháp của Lục Cảnh là nguyên sinh thái, nhưng lãng phí bí lực phải làm sao, khi nào mới tu luyện hồi phục, thế này chẳng phải được không bù mất sao.
Mình mai phục nhiều ngày như vậy, chờ được đáp án thế này, Thần Hán Khanh chỉ thấy hoảng hốt, không khỏi sinh ra "ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì" ba câu hỏi mang đậm tính triết học.
Sớm biết thế, hắn còn kế hoạch mai phục cái rắm gì, không bằng trực tiếp đi hỏi Lục Cảnh.
Thần Hán Khanh cũng nhận ra Lục Cảnh không có ý định giấu diếm gì, nghĩ kỹ thì cũng đúng, cách này không khó chút nào, vấn đề là ngoài Lục Cảnh ra, trên đời sẽ không ai trồng nhân sâm được như vậy.
Hơn nữa, sau khi kiến thức được "Xanh um tươi tốt" kinh khủng của Lục Cảnh, tia may mắn cuối cùng trong lòng Thần Hán Khanh cũng tan biến, thở dài một tiếng, không còn chút do dự nào, trực tiếp thừa nhận, "Ta không bằng ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận