Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 279: Rừng Quan

Chương 279: Rừng Quan Thấy mặt trời bắt đầu xuống núi, Yến Quân mấy người đều lần lượt đi tới tập hợp trước thư viện [giếng], chỉ là không thấy bóng dáng Lục Cảnh đâu cả.
Lại chờ một lúc, có người không nhịn được lên tiếng, "Bây giờ làm sao đây, có nên đi gọi hắn không?"
Bạch Ngọc công tử Lữ Bình nghe vậy lắc đầu nói, "Nơi ta ở với nơi hắn ở không tính là quá xa, vừa nãy đến định rủ hắn cùng đi, nhưng gõ cửa thì lại không có ai trả lời."
"Hắn lúc này không có ở nhà sao, vậy lần này thì phiền phức."
Lúc này khoảng cách tiệc tối bắt đầu vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng xét đến địa điểm bọn họ phải đến và người muốn gặp, việc xuất phát sớm rõ ràng rất cần thiết, bởi vì chỉ riêng việc vào hoàng thành thôi đã phải mất một khoảng thời gian, huống chi còn phải qua những thủ tục lễ nghi phiền phức trên đường đi.
Mà Lục Cảnh hết lần này tới lần khác lúc này lại không biết chạy đi đâu, thế là có người sốt ruột đề nghị mọi người nên lên đường trước, sau đó phái người mang tin cho Lục Cảnh, hắn có thể đuổi kịp thì tốt, không kịp cũng coi như.
Dù sao việc lần này nghe qua cũng khá đơn giản, sáu người nghĩ cũng đã đủ rồi.
Bất quá người kia còn chưa nói hết lời, thì thấy một bóng dáng sải bước đi về phía bên này từ hướng Huyền Thiên Quán Ngư.
Đó là một người đàn ông mặt chữ điền, tầm chừng ba mươi tuổi, sắc mặt nhìn có chút vàng vọt, giống như người có bệnh, râu ria trên mặt không biết đã bao lâu không cắt tỉa, thậm chí còn xoắn vào nhau, thêm vào đôi giày cỏ đã có chút rách nát trên chân.
Vừa thấy hắn lần đầu, trong lòng mọi người liền không tự chủ được hiện lên bốn chữ "lôi thôi lếch thếch", nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, người này xác thực cũng có vốn liếng không chăm chút vẻ ngoài.
Các đường nét trên mặt của hắn đơn lẻ thì cũng không thể nói là tuấn tú, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại tạo cho người ta một cảm giác tang thương nhàn nhạt, chính là cái loại cảm giác lãng tử bụi trần, có thể nói là đã phát huy được tất cả những nét quyến rũ của một người đàn ông tuổi này.
Nhưng sáu người sau khi nhìn nhau, lại đều thấy được một tia nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bọn họ vào thư viện cũng nhanh nửa năm rồi, đối với những giáo tập và tạp dịch trong thư viện đều rất quen thuộc, bình thường cũng không thấy ai như người đàn ông này, không biết hắn từ đâu đến.
Đến khi Hạ Hòe thấy hồ lô rượu treo bên hông người nọ, cảm thấy có chút quen mắt, lúc này mới phản ứng lại, thử gọi, "Lục Cảnh?"
Người đàn ông mặt chữ điền kia nghe vậy khẽ gật đầu, "Là ta, vừa mới dịch dung hơi mất chút thời gian, khiến mọi người đợi lâu."
Bạch Ngọc công tử gia học uyên thâm, về thuật dịch dung cũng từng đọc lướt qua, nhưng vừa nãy khi mới nhìn qua, hắn cũng không thể nào phát hiện ra sự ngụy trang của Lục Cảnh, cho đến khi Hạ Hòe lên tiếng, hắn mới chú ý tới bàn tay Lục Cảnh không hề giống như người 30 tuổi, vết rượu trên áo có vẻ cũng khá mới.
Nhưng chỉ từ trên khuôn mặt mà nói, đích thực là không có chút sơ hở nào, điều này không khỏi khiến hắn có chút kinh ngạc, mở miệng hiếu kỳ nói, "Lục huynh thứ mà ngươi đang đeo trên mặt là mặt nạ da người sao?"
"Không sai." Lục Cảnh tháo chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống, rất hào phóng trưng ra trước mặt mọi người một vòng.
Lữ Bình sau khi được Lục Cảnh đồng ý đưa tay sờ vào chiếc mặt nạ, tiếp đó cảm khái nói, "Không hổ là tác phẩm của Lý Xảo Thủ, khó trách lúc trước ta không thể nào nhìn ra."
"Lý Xảo Thủ?" Lục Cảnh nhướng mày.
"Ừm, nam thiên diện bắc xảo thủ, là hai người có tay nghề chế tác mặt nạ da người tốt nhất hiện nay, mặt nạ da người do hai người bọn họ chế tạo ra, mỗi một cái đều có thể lấy giả đánh tráo thành thật, đáng tiếc là hiện giờ một người đã rửa tay gác kiếm, người còn lại thì bặt vô âm tín, điều này cũng dẫn đến mặt nạ da người do hai người này làm ra bây giờ trong giang hồ đều trở nên rất khó kiếm."
Lữ Bình vừa nói vừa đưa lại mặt nạ cho Lục Cảnh, "Không biết Lục huynh có quan hệ gì với tiền bối xảo thủ?"
"À, ta không quen biết cái gì Lý Xảo Thủ, chiếc mặt nạ da người này là do ta vô tình có được từ chỗ một tên hái hoa tặc."
Thật ra bản thân Lục Cảnh cũng không thích chiếc mặt nạ này cho lắm, nguyên nhân rất đơn giản, chính là cái thứ đồ chơi này có hơi quá thu hút ánh mắt, kiểu đại thúc thì cũng thôi đi, còn nhất định phải tạo ra chút khí chất tang thương, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, không tiện làm việc.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, trong tay hắn hết thảy có sáu chiếc mặt nạ da người, có nam có nữ, trẻ có già có, Lục Cảnh dù sao cũng không học qua một cách bài bản về thuật dịch dung, việc muốn hắn vượt qua quá lớn khoảng cách tuổi tác, thậm chí giới tính để ngụy trang thì cũng có hơi ép buộc.
Mà chiếc mặt nạ của Phùng Cửu Lang trước kia hắn đã dùng một lần rồi, cho nên lần này chỉ còn lại chiếc có vẻ thích hợp này.
Yến Quân nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện, đến khi mọi người đã đến đông đủ, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất phát."
Đám người đương nhiên là không có ý kiến gì, chờ bọn họ ra khỏi cửa tiệm quan tài, xe ngựa của ti thiên giám đã chuẩn bị sẵn bên ngoài, tất cả là năm chiếc, hai người một chiếc, còn một chiếc dùng để chở vật liệu cần thiết cho buổi làm lễ.
Tuy nói là đi làm lễ theo phép tắc, nhưng những thứ cần dùng thì phải chuẩn bị đầy đủ, ngoài ra trong số 7 người này còn có một người chính là đạo sĩ Tạ An Thạch.
Tuy trước khi vào thư viện, hắn tu luyện vọng khí xem sao thuật, nhưng những pháp sự trừ tà để kiếm cơm của đạo sĩ thì hắn tự nhiên không hề bỏ bê, chỉ là vừa nghĩ đến việc lần này đi làm lễ trong hoàng cung, hắn vẫn có chút khẩn trương.
Cũng may, ngoài các thư viện đệ tử bọn họ ra, bên ti thiên giám còn phái một người quản sự đi cùng.
Người quản sự này tên là Rừng Quan, nhưng cũng không phải là người tu hành, thường ngày trong ti thiên giám có chức trách chủ yếu là xử lý một số văn thư, giống như Lục Cảnh bọn họ, lần này cũng là bị bắt đi làm phu phen.
Cũng may Rừng Quan dù sao cũng là người có chức vị, đã từng tham gia mấy lần đại triều hội, cũng coi như có quen biết mặt với các quan gia, đương nhiên là mặt hắn quen các quan gia chứ không phải ngược lại.
Nhưng lúc này hắn quả thật trông có vẻ trấn định hơn nhiều, còn chia sẻ với Lục Cảnh và mọi người về một số chuyện khi vào cung.
Ti thiên giám không bị hoàng quyền khống chế, nhưng cũng vẫn luôn cố gắng giữ quan hệ tốt với người cầm quyền các triều đại, dù sao nếu có được sự ủng hộ của triều đình thì ngoài việc có được tiền bạc ra, rất nhiều chuyện khác sẽ càng thêm dễ dàng thuận tiện.
Cho nên ít nhất ở bề ngoài nên cho chút mặt mũi, dù Quách Thủ Hoài là lão đại ti thiên giám trên thực tế, bị triệu kiến cũng phải gác lại trăm công nghìn việc mà bớt chút thời gian vào cung cho có lệ, lại càng không cần nói đến những người khác.
Nhưng theo Rừng Quan nói, Lục Cảnh và mọi người chỉ cần đảm bảo được các lễ tiết cơ bản là được, cũng không cần phải uốn gối khom lưng, địa vị của ti thiên giám rất đặc thù, các quan gia cũng không xem bọn họ như những thần tử bình thường, đêm nay phần lớn vẫn sẽ xem họ là khách mời mà tiếp đón.
Mặt khác Rừng Quan còn khuyên nhủ mọi người, không nên nhúng tay vào tranh đấu hoàng quyền, nhất là việc đoạt vị, đó là điều tối kỵ của ti thiên giám, tốt nhất là ngay từ đầu cũng đừng nên thân cận với các vương tôn quý tộc.
Dù sao thì dù ai ngồi trên cái ghế rồng đó cũng không thể thiếu được ti thiên giám, ti thiên giám cũng không cần phải sớm chọn phe, cược thắng lợi ích thì có hạn, cược thua thì gánh lấy hậu quả liên miên, điều mấu chốt hơn là một khi mở cái đầu này thì chuyện những người tu hành sau này nhúng tay vào việc tranh quyền đoạt vị thế tục chỉ sẽ càng lúc càng nhiều, ai ai cũng muốn làm hoàng đế, mà không ai đi đối phó với những con quỷ vật, bảo vệ nhân gian.
Theo lời Rừng Quan nói, "Đạt được sức mạnh thì không khó, khó là khống chế được dục vọng trong lòng, đem phần sức mạnh đó dùng vào đối phó với những việc ở trên kia, mà không phải dùng vào những việc có lợi cho bản thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận