Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 381: Lễ hội mùa hè bảo lưu tiết mục

Chương 381: Giữ lại tiết mục lễ hội mùa hè
Diệp Cung Mi bị trêu ghẹo rất thoải mái, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Có việc thì tìm ta, không có việc gì liền gạt ta sang một bên, đây chính là đạo lý làm người của Lục đại hiệp sao?"
Lục Cảnh biết không dùng chiêu lớn là không xong, thế là hắn không nói hai lời, quay đầu rời khỏi chỗ ở của Diệp Cung Mi.
Diệp Cung Mi thấy vậy chân nhỏ cũng không buồn, nhíu mày, thầm nghĩ, "Không thể nào, tùy tiện nói vài câu đã giận rồi? Hừ, đúng là cái đồ có lòng dạ hẹp hòi hơn kim, dù sao ta sẽ không mở miệng trước, xem ai chịu đựng giỏi hơn."
Diệp Cung Mi đã hạ quyết tâm, nhưng không ngờ Lục Cảnh chỉ vừa đi một lát đã quay lại, hơn nữa trong lòng còn ôm một đống gạch xanh, nửa túi gạo nếp và một túi vôi.
Lục Cảnh đem một đống đồ vật đổ hết xuống đất, sau đó lại vào phòng bếp lấy nồi lớn, nhóm lửa, bắt đầu nấu nửa túi gạo nếp kia.
Diệp Cung Mi nhìn một lúc, càng thêm hiếu kỳ, trong lòng cứ như có con mèo nhỏ đang cào cấu, cũng quên mất mình đã buông lời tàn nhẫn trước đó, không nhịn được mở miệng hỏi, "Ngươi định làm gì?"
"Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết."
"À, vẫn còn bí ẩn, ngươi tưởng ta không biết ngươi định làm gì sao, vôi nấu cháo, đây chẳng phải là để xây tường sao, nhưng ta ở trong thư viện yên ổn, cũng không có nguy hiểm gì, căn bản không cần tường thành."
"Không phải tường."
Lục Cảnh đợi gạo nếp nấu xong, đổ túi vôi vào trộn đều, sau đó bắt đầu xây gạch.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện vặt vãnh này, cho nên không tránh khỏi có chút lóng ngóng, mới đầu xây gạch cũng xiêu vẹo, không ít bị Diệp Cung Mi đứng bên cạnh chế giễu, nhưng khi quen tay thì lại thẳng hàng hơn, tốc độ cũng nhanh lên.
Lục Cảnh trước sau mất hết 2 canh giờ, xây xong một cái ao nhỏ.
"Cái gì chứ, chỉ là một cái ao thôi mà." Diệp Cung Mi có chút thất vọng.
Lục Cảnh vẫn không giải thích gì, chỉ đi một chuyến ra phía sau núi lấy nước, sau đó lại vụng trộm lẻn vào sân của Trịnh giáo thụ, từ trong hồ nước của ông ta bắt trộm mười mấy con cá vàng, rồi thả hết vào trong ao.
Thấy từng con cá vàng bơi lượn trong ao, lông mày của Diệp Cung Mi không khỏi hơi nhíu lên một chút, rõ ràng nàng cũng rất thích mấy con cá vàng nhỏ này, nhưng vẫn nói, "Ao cá thì chỉ là ao cá thôi, có cần phải thần thần bí bí vậy không."
"Đã bảo ngươi đừng vội mà."
Lục Cảnh đứng dậy nhìn ao cá do mình xây, kiểm tra xung quanh, đảm bảo không bị rò nước, lúc này mới lấy từ trên người ra một chiếc vợt cá nhỏ, đây là lúc trước khi hắn đi mua vôi, gạch và gạo nếp đã mua luôn.
"Ngươi xem ta như con nít vậy sao?" Diệp Cung Mi bĩu môi, ra vẻ khinh thường.
Vớt cá vàng ở Triều Trần không phải chuyện hiếm lạ gì, coi như một trò chơi khá phổ biến trong dân gian, ở hội chùa hay những khu chợ náo nhiệt thường có thể thấy người bán hàng rong làm nghề này, đến vớt cá vàng thì phần lớn là trẻ con và các cô gái trẻ.
Diệp Cung Mi cảm thấy mình tuổi đã lớn, chắc chắn không thích hợp chơi trò trẻ con này, Lục Cảnh đúng là đáng ghét, lại coi mình là con nít mà hống hách.
Nhưng nếu tên kia cầu xin ta, thì ta cũng không phải không thể cố mà chơi một chút, Diệp Cung Mi nghĩ thầm.
Nhưng ai ngờ Lục Cảnh nghe thấy vậy lại thật sự đưa tay ra, kéo chiếc vợt cá kia xuống.
Diệp Cung Mi lúc đó nhìn ngẩn người, nước mắt lưng tròng, nhưng nàng còn chưa nói gì thì đã nghe Lục Cảnh nói, "Ngươi có giấy không, đưa cho ta chút giấy, ta cho ngươi xem trò hay."
Diệp Cung Mi kêu a một tiếng, quay người nhanh chóng dùng tay lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra ở khóe mắt, vào trong phòng lấy ra một chồng giấy tuyên, khi đi ra phía sau còn có thêm một con sơn tiêu.
Con sơn tiêu kia biết Lục Cảnh lợi hại, dù hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ đứng từ xa xem náo nhiệt.
Sau đó Diệp Cung Mi chỉ thấy Lục Cảnh rút một tờ giấy tuyên, dán lên trên mặt chiếc vợt cá kia, rồi đưa lại vợt cá cho Diệp Cung Mi, nói, "Đi vớt cá vàng đi."
"Dùng giấy làm vợt sao mà bắt được cá?" Diệp Cung Mi lại nhíu mày.
"Trò chơi mà, đương nhiên phải có chút thử thách thì mới thú vị chứ." Lục Cảnh lại chuyển một cái vại nước tới, đặt cạnh ao cá, "Vớt được con nào thả vào vại này thì coi như thành công, nếu nửa đường bị rơi thì phải bắt đầu lại từ đầu."
Trò chơi vớt cá vàng phiên bản cải tiến của Lục Cảnh là copy từ lễ hội mùa hè ở khu 11 bên cạnh.
Nhưng mà ở Nhật Bản cách chơi này phải đến thời kỳ Edo mới xuất hiện, sau đó thì nổi lên như cồn.
Kết quả bây giờ bị Lục Cảnh đem ra hống Diệp Cung Mi.
Diệp Cung Mi miễn cưỡng nhận vợt giấy bắt cá, lại cẩn thận một hồi, lúc này mới nhón chân ra ao bắt cá, kết quả nàng lo giấy gặp nước sẽ rách, nên lần đầu ra tay quá nhanh.
Mấy con cá vàng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã trực tiếp làm rách tờ giấy mỏng kia.
Thế là Diệp Cung Mi lần thứ 2 đã rút kinh nghiệm, động tác nhẹ nhàng hơn, nhưng tờ giấy đã ngấm nước quá lâu, cũng không thành công.
Lần này không cần Lục Cảnh động tay, Diệp Cung Mi tự mình thay tờ giấy thứ ba, sau đó bắt đầu liên tục làm lại từ đầu.
Diệp Cung Mi càng chơi càng say sưa, đã hoàn toàn quên hết cả thời gian, đến sau thì không nhịn được mà bắt đầu gào to lên, xem như đã hoàn toàn giải phóng bản tính.
Lục Cảnh cũng vui vẻ không kém, ngồi trên chiếc ghế băng Diệp Cung Mi vẫn phơi nắng trước đây, tủm tỉm nhìn Diệp Cung Mi.
Ước chừng 1 canh giờ trôi qua, cổ tay Diệp Cung Mi mỏi nhừ, chân cũng muốn khuỵu xuống, lúc này mới vứt vợt cá trong tay ra, ngồi phịch xuống đất.
Rồi nói với Lục Cảnh, "Ngươi hại ta rồi."
Lục Cảnh còn chưa kịp nói gì, Diệp Cung Mi lại nói, "Nhưng mà chơi vẫn rất vui."
"Vậy nghỉ một lát rồi chơi tiếp ha."
Diệp Cung Mi lắc đầu, "Không được, hôm nay ngươi đến tìm ta nhất định có chuyện chính sự, hay là nói chuyện chính sự trước đi."
Lục Cảnh nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không khách khí với Diệp Cung Mi nữa, "Trước kia ngươi nói với ta về bộ ngự thú đại trận kia, có thể cho ta mượn dùng không?"
"Làm gì?" Diệp Cung Mi lại nhướng mày, "Ngươi định dùng nó để đối phó ai? Bộ trận pháp kia là do ta sáng tạo ra để thuần phục tuyệt đỉnh hung thú, nhưng ta thực ra cũng chưa từng dùng nó bao giờ, dù sao trên đời này thứ có thể gọi là hung thú cũng không nhiều."
"Đang định thỉnh giáo sư phụ, quái vật lợi hại nhất trong thư viện là con nào."
Diệp Cung Mi nhìn Lục Cảnh ánh mắt càng thêm quái dị, "Ngươi nhóc con đang kiếm chuyện gây rối hả?"
Nàng vốn cho là Lục Cảnh mượn trận là để đối phó đại địch gì, kết quả là được rồi, Lục Cảnh ngay cả mục tiêu muốn đối phó còn chưa chọn, đã chạy đến chỗ nàng mượn đại trận trước.
Lục Cảnh không thể nói là mình nhắm vào việc bộ trận pháp kia tiêu hao bí lực rất lớn, sớm đã được hắn xếp vào phương án dự bị, chỉ có thể nói, "Cái này… Cổ nhân có câu thực tiễn sinh tri mà, ta từ chỗ ngài học được rất nhiều tri thức như vậy, cũng muốn luyện tay một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận