Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 222: Ngân châm diệu thủ

Chương 222: Ngân châm diệu thủ
Lục Cảnh chờ đợi đến lượt cứu người, nhưng cũng không có chỉ ngồi không, sau khi trò chuyện vài câu với tiểu hầu gia thì tìm một chỗ ngồi xuống, tiếp tục tu luyện Ngự kiếm thuật của mình. Không còn cách nào, ai bảo trên người hắn bây giờ có hai cái ao đều cần phải đổ nước vào, cái nào cũng không thể bỏ mặc. Mà hắn chỉ là khoanh chân ngồi như vậy, ngón tay bấm kiếm quyết trong tay áo, người ngoài lại không nhìn ra hắn đang luyện gì, chỉ cho là hắn đang điều tức trước khi ra tay.
Ngay sau đó lại có mấy người bắt chước, cũng tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuy nói hôm nay đến đây là để cứu người, không phải để tỷ thí, nhưng cũng giống như lời ma bài bạc đã nói trước đây, tuy Kính Hồ cốc yên tĩnh, tránh được sự hỗn loạn của giang hồ, nhưng cuộc sống nơi này có chút quá bình lặng, trong lòng không ít người đã sớm rục rịch. Lần này khó có được các cao thủ trong cốc cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả lão già mù ngày thường rất ít ra ngoài cũng được tiểu hầu gia mời xuống núi, mọi người tập trung một chỗ, không tránh khỏi nảy sinh lòng so sánh lẫn nhau.
Mà cho dù có những người không thích hiếu thắng đấu dũng, cũng đều không muốn mất mặt. Cho nên, dù không nói ra miệng, thì trên thực tế cũng bí mật so sánh về sức lực, khi mọi người lần lượt vào phòng, thời gian kiên trì có dài có ngắn, người ở lâu khi ra ngoài thì ngẩng cao đầu ưỡn ngực, còn người ở không được bao lâu thì cúi đầu bước nhanh. Nhưng tính đến hiện tại, người ở được lâu nhất cũng chỉ là nửa canh giờ, còn người ở không được bao lâu thì thậm chí ngay cả một chén trà cũng không xong. Cho đến khi lão già mù kia được tiểu hầu gia dìu vào nhà, nhưng ở bên trong đợi tới hơn 1 canh giờ mới đi ra.
Khi lão ra cửa, mọi người cũng nhao nhao lên tiếng tán thưởng: "Trúc trượng tiên sinh quả không hổ là cao thủ nhất lưu, nội công tu vi thật sự là sâu không lường được, khiến chúng ta theo không kịp." Nhưng lão già mù nghe vậy lại lắc đầu, "Từ khi mười hai năm trước bị người kia đánh cho một kiếm, lão hủ thật ra không còn tính là một cao thủ nhất lưu chính thức, chữa thương cho người thì được, nhưng khi động thủ thì nội tức thường có vướng víu, không thể phát huy toàn bộ uy lực chiêu thức, hơn nữa đến bây giờ vẫn phải nhờ vào thuốc của Đinh thần y để kéo dài tính mạng, thật đúng là một phế nhân."
Tuy nhiên, nói đến cao thủ nhất lưu, hiện tại quả thật có một vị, mà lại khó có được là tuổi hắn còn rất trẻ, chưa đến hai mươi đã lên Thiên Cơ bảng, tương lai tiền đồ chắc chắn vô lượng." Lão già mù còn chưa nói hết lời thì đã có người nhìn về phía Lục Cảnh. Những người ở Kính Hồ cốc cũng không phải tất cả đều không quan tâm đến chuyện bên ngoài, có một số người rảnh rỗi không có gì làm, cũng sẽ rời khỏi Kính Hồ cốc để đến các thư viện khác đi dạo một vòng, tự nhiên cũng nghe ngóng được chuyện của Lục Cảnh. Thêm vào đó, khoảng thời gian trước Lục Cảnh vẫn luôn giúp Ngô Hàn đưa đồ ăn, cho nên cũng có người nhận ra hắn.
Lục Cảnh nghe lão già mù nhắc đến mình thì đứng lên nói: "Tiền bối quá khen." "Không phải quá khen," lão già mù nói, "Tiểu hầu gia đã kể cho ta nghe không ít chuyện về ngươi, thật ra võ công chỉ là phụ, mấu chốt là tâm tính của ngươi rất tốt, không nóng nảy không vội vàng, ngươi vào Kính Hồ cốc đưa đồ ăn đã hơn một tháng rồi nhỉ, cũng không thấy ngươi hỏi han gì về thư viện che giấu, hay phương pháp nào để tăng tu vi, một điểm này rất đáng quý, phần định lực này ngay cả nhiều giáo tập trong thư viện cũng chưa chắc làm được." Dù sao, mọi người đều nói Kính Hồ cốc là nơi bí ẩn nhất của thư viện, người đến đây cũng đều có điều mong cầu.
Lão già mù nói đến đây thì dừng lại một chút: "Người có tuổi hay nói nhiều, trước mắt việc cứu người vẫn là quan trọng, tiếp theo là đến lượt ngươi đó, hãy cho chúng ta thấy được phong thái của cao thủ Thiên Cơ bảng! Chuyện còn lại thì để sau rồi nói không muộn." "Như vậy vãn bối xin phép được làm xấu."
Lục Cảnh đợi đại khái một nén nhang, chỉ thấy có một người vội vã bước ra từ trong phòng, sau đó hắn mới cất bước đi vào. Vừa vào phòng đã thấy một bóng dáng ngồi trên giường không xa, chính là thiếu nữ áo lục đã hơn mười ngày không gặp. Cho dù người không thông y thuật như Lục Cảnh cũng có thể thấy được tình huống của nàng hiện tại rất tệ. Không chỉ môi nàng đã biến thành màu đen, mà ngay cả những mạch máu dưới làn da cũng hiện màu mực, hai mắt nhắm chặt, nếu không vì lồng ngực còn khẽ phập phồng, thì cũng chẳng khác gì một bộ tử thi.
Một người tiều phu vừa vào phòng đang một tay chống ở phía sau lưng nàng, trên mặt hiện rõ một mảng tử khí, hiển nhiên là đã thúc nội lực đến cực hạn. Còn Đinh Lục thì đứng ở một bên, tay cầm ngân châm, chau mày, thỉnh thoảng dùng ngân châm đâm vào một huyệt đạo nào đó trên người thiếu nữ áo lục. Nghe tiếng bước chân đi vào cửa, ông ta cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu: "Tự mình chờ đó, đừng lên tiếng, lát nữa thì vào thay." Lục Cảnh đáp lời rồi đứng qua một bên.
Người tiều phu này nhìn không quá lớn tuổi, cũng chỉ tầm 30 tuổi, cho nên nội công tu vi cũng không tính là mạnh, chỉ kiên trì được một lát thì trên trán đã toát mồ hôi, có lẽ là vì không muốn bị mất mặt nếu cứ vậy mà đi ra, nên hắn vẫn định cắn răng gắng thêm một lúc. Lại nghe Đinh Lục nói: "Đừng cố quá sức, giữ lại chút nội lực đi, nhìn tình hình này thì không chừng hai lượt cũng chưa chắc cứu được nàng." Người tiều phu nghe vậy thì trong lòng giật mình, lập tức tắt ngay ý định tranh cường háo thắng, chuẩn bị thu công.
Mà Lục Cảnh thấy vậy tự giác đứng vào phía sau hắn, Đinh Lục khi tiều phu vừa rút tay thì đột nhiên vận chỉ như điện, nhanh chóng châm xuống mấy châm. Mỗi lần thay người đều là thời điểm nguy hiểm nhất, bởi vì lực cũ vừa thu lại mà lực mới chưa tới, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng nếu như ứng phó không tốt, thì thiếu nữ áo lục vốn đã đang cận kề cái chết rất dễ dàng mất đi sinh khí hoàn toàn. Cho nên, cần dùng ngân châm để định trụ sinh cơ cho nàng.
Nhưng lần này, Đinh Lục chỉ châm xuống bốn cái đã phát ra một tiếng kêu khẽ, bởi vì luồng lực mới tiếp theo đến rất nhanh, một hơi không đến đã tràn vào các kinh mạch khắp toàn thân của thiếu nữ áo lục, mà còn ứng phó với luồng kỳ độc kia một cách vô cùng thuần thục. Lục Cảnh trước đây đã từng giúp thiếu nữ áo lục hộ pháp mấy lần, trong khoảng thời gian đó cũng dần dần mò ra được một chút kinh nghiệm, trực tiếp đối đầu cứng rắn không phải là biện pháp tốt nhất, bởi vì luồng kỳ độc đối với người bình thường thì nguy hiểm chết người nhưng lại là chất dinh dưỡng cho nội công của thiếu nữ áo lục. Nếu ép chúng vào một chỗ nào đó không thể nhúc nhích, nội tức của chính thiếu nữ áo lục cũng sẽ bắt đầu hỗn loạn, thậm chí có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Cách làm tốt nhất là giống như máy trộn bê tông vậy, dùng nội công đánh tan chúng, tiện thể cho thiếu nữ áo lục hấp thụ luôn. Đương nhiên tình hình lần này có chút không bình thường, độc đã tấn công vào tâm mạch, bộ phận này thì Lục Cảnh cũng không có cách nào, như Ngô Hàn đã nói trước đây, chỉ có thể trông vào tạo hóa của chính nàng. Điều Lục Cảnh có thể đối phó là phần độc tố còn lại trong cơ thể nàng, ngoài ra thì giống như những người khác là dùng nội lực tinh thuần để bảo vệ chút hi vọng sống duy nhất của nàng, mong chờ nàng có thể chuyển biến tốt.
Đây cũng là phương pháp trị liệu mà Đinh Lục đã định ra từ rất sớm, chỉ tiếc hiệu quả không đáng kể, thiếu nữ áo lục hiện tại đã mất đi ý thức, căn bản không thể vận công bình thường được. Cho nên, luồng độc trong tâm mạch của nàng cũng rất khó bị nàng hấp thụ. Nhưng theo Lục Cảnh dùng nội công xoắn nát độc tố ở những nơi khác trong cơ thể nàng, thì nội lực của nàng vốn đang rải rác ở các kinh mạch cũng như ngửi thấy mùi máu tươi của cá mập, bắt đầu rục rịch muốn hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận