Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 38: Vững như lão cẩu

Khoảng cách nơi ở của Ngụy Tử Tiện không xa, ba người phải đến giờ Tuất 6 khắc mới ra khỏi khách điếm. Lúc này trời đã tối hẳn. Tuy nhiên, sự náo nhiệt trong Ổ Giang thành không hề kém so với ban ngày. Tương tự như triều Tống, triều Trần cũng không có lệnh cấm đi lại ban đêm. Các tửu lâu, trà phường vẫn tiếp tục kinh doanh đến tối, đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tiếng sáo trúc, đàn dây không ngớt bên tai. Những người bán hàng rong ban ngày có lẽ đã về nhà, nhưng chợ đêm lại xuất hiện những tiểu thương dựng lều đèn, bày bán hoa quả, đồ ăn vặt và các loại hàng hóa, cửa hàng quần áo, trang sức cũng treo đèn lồng trước cửa, thu hút khách du ngoạn đêm. Còn những kỹ viện bên bờ Kim Minh hà thì lại càng nhộn nhịp, y như khung cảnh vàng son của buổi chiều. Nếu có đủ tiền, vào lúc này thuê một chiếc thuyền hoa, mang theo ba, năm mỹ nhân, chèo thuyền du ngoạn trên sông, Lục Cảnh cảm thấy cũng không đến mức không thể từ bỏ wifi, coca-cola và những bộ tiểu thuyết manga đang dang dở. Hạ Hòe lúc này thì nhìn thấy mà hoa cả mắt, lôi kéo Lục Cảnh hỏi hết cái này đến cái khác. Lục Cảnh cơ bản đều hỏi gì đáp nấy, cho đến khi Hạ Hòe chỉ vào chiếc đèn lồng đỏ treo trước một tửu lâu, tràn đầy phấn khởi hỏi Lục Cảnh: "Đèn này đẹp quá, dọc đường đi thấy mấy nhà đều treo, nó có ý nghĩa gì vậy?" Với tư cách là người địa phương, Lục Cảnh lần này im lặng, đồng thời trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Ngược lại, Ngụy Tử Tiện vẫn mang bộ dạng không quan tâm đến ai, dùng giọng nói lạnh lẽo thản nhiên nói: "Tửu lâu nào treo đèn này, tức là ở đó có kỹ nữ." ". . ." Thiếu nữ mặt đỏ bừng, lập tức im lặng không ít. Cũng may lúc này ba người đã đi đến Củng lâu.
Đêm nay, Củng lâu trở thành nơi tụ họp của giới võ lâm, trước cửa hầu hết đều là các nhân sĩ võ lâm với đủ loại trang phục khác nhau. Nghe nói Giải Liên Thành đã chi một khoản tiền lớn để bao trọn Củng lâu cho dạ tiệc này. Nhưng Lục Cảnh thấy số tiền này có chút uổng phí, bởi vì dù hắn không bao, với bao nhiêu người mang dao kiếm, mặt mày hung tợn đứng ở đây, thì cơ bản những vị khách khác cũng đều tự động tránh đường. Tuy nhiên, đám người bị coi là hung thần ác sát trong mắt người thường, vừa nhìn thấy Ngụy Tử Tiện liền không tự chủ được cụp đuôi, mọi người tự động tránh ra một con đường cho ba người đi qua. Ngụy Tử Tiện cũng không khách khí, trực tiếp xuyên qua đám người tiến đến tửu lâu. Dưới mái hiên có hai người đứng đón khách, rõ ràng không phải tiểu nhị của quán mà là hai đầu lĩnh của Thanh Trúc bang. Lục Cảnh nhận ra bọn hắn, nhưng vì không cùng một bến tàu, hai người kia hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về phu khuân vác tầm thường như Lục Cảnh. Với cấp bậc của hai người đó, họ cũng không nhận ra Ngụy Tử Tiện. Tuy nhiên, có lẽ họ đã được dặn dò, người kiêu ngạo nhất là đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các. Vì thế, một người trong số họ chắp tay cung kính hỏi: "Có phải là Ngụy thiếu hiệp?" Ngụy Tử Tiện lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau không trả lời câu hỏi mà ngược lại hỏi: "Giải Liên Thành nghĩ gì mà lại để hai tên bất nhập lưu ngu ngốc đứng ở ngoài cửa làm mất mặt mình vậy?" Hai đầu lĩnh nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Đừng xem võ công của bọn họ không ra gì, nhưng ngày thường bọn họ cũng đều là thổ hoàng đế ở bến tàu, được người ta nịnh nọt, nào đã từng bị loại sỉ nhục này. Họ chỉ cảm thấy từ linh hồn đến nhục thể đều bị người ta chà đạp mấy lần. Nhưng trớ trêu thay, ngoài việc đứng im chịu đựng, họ chẳng còn cách nào khác. Địa vị và võ công của hai bên chênh lệch quá xa, dù là động thủ hay đối đáp, cuối cùng chỉ tự tạo cơ hội cho đối phương tiếp tục sỉ nhục họ. Thậm chí, còn có thể mất luôn cái mạng nhỏ. Vậy nên lúc này họ chỉ có thể nghiến răng nuốt giận, nhất là người chắp tay hỏi trước đó, đến tư thế cũng không dám thay đổi, tiếp tục nói: "Mời Ngụy thiếu hiệp cùng hai vị bằng hữu." Kết quả Ngụy Tử Tiện không đợi hắn nói xong đã bước chân đi ngang qua, giống như đối đãi với tiếng ve sầu ồn ào, đến hứng thú mắng thêm một câu cũng không có.
Lục Cảnh trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên. Nhìn kìa, đây mới gọi là MT hàng đầu chứ! Kéo hận như vậy, thật là vững như lão cẩu. Lục Cảnh giờ phút này đã hoàn toàn yên lòng, hắn rất chắc chắn, chỉ cần đứng cùng Ngụy Tử Tiện, Ngụy Tử Tiện không chết, thì các đợt tấn công tuyệt đối không thể nào rơi xuống người hắn được. Bởi vì, dù là trên góc độ đồng đội, vị đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các này cũng quá thích chịu đòn. Nếu nói Lục Cảnh là tự mang hào quang gai góc, thì Ngụy Tử Tiện chính là tự mang hào quang trào phúng. Người này mà không chuyển sang thánh kỵ sĩ thì thật đáng tiếc.
Tuy Lục Cảnh ở Ổ Giang thành lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vào tửu lâu nổi tiếng nhất Ổ Giang này, trước kia chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn từ xa. Nếu chọn một công trình tiêu biểu ở mỗi thành phố theo tiêu chuẩn kiếp trước, thì Củng lâu chắc chắn là biểu tượng của Ổ Giang thành. Chưa nói đến mái hiên cong trồng hoa bên ngoài, chỉ riêng việc cao ba tầng lầu thôi, cả thành đã không có kiến trúc nào sánh bằng. Đừng xem thường ba tầng lầu, lúc mới nghe Lục Cảnh còn cảm thấy buồn cười, nhưng khi đứng thật sự dưới đó thì trong đầu hắn chỉ còn một câu, "Đây là ba tầng hả? Ngươi đang đùa ta chắc." Chủ yếu là vì mỗi tầng đều cao quá sức tưởng tượng, gần như tương đương với ba tầng trọ kiếp trước cộng lại, thành ra là chín tầng lầu. Đặt vào thời đại này thì quả thực là hạc giữa bầy gà. Huống chi, Củng lâu là một quần thể kiến trúc, năm tòa lầu đối diện nhau, có hành lang cầu nối, sáng tối thông nhau, còn nơi Thanh Trúc bang bao trọn đêm nay, nói đúng ra thì chỉ là một tòa lầu bên cạnh.
Ba người Lục Cảnh được một đầu lĩnh dẫn đi qua một hành lang chính thẳng tắp. Dưới hiên chính là một ao cá vàng, bên trong đủ các loại cá chép. Có lẽ do cảm giác được đêm nay nơi này sắp có chuyện, lũ cá chép trở nên im lặng khác thường, tất cả đều trốn dưới cầu gỗ, chỉ còn ánh nước lăn tăn phản chiếu trên đầu ba người. Hạ Hòe có chút căng thẳng, cũng may đi thêm một đoạn nữa thì tiếng ồn ào lại vang lên bên tai, những người giang hồ đến trước đã tự an tọa, bắt đầu la hét yêu cầu Giải Liên Thành đi ra. "Vị trí của ba vị ở trên lầu cao nhất." Người dẫn đường sớm đã bị Ngụy Tử Tiện mắng cho sợ xanh mặt, đã hạ quyết tâm không dây vào ôn thần này nữa. Gặp Ngụy Tử Tiện đột nhiên dừng lại, hắn không thể không bất đắc dĩ nhắc nhở. Ngụy Tử Tiện nói: "Không cần thiết, tối nay sẽ không có nhiều người đến thế đâu. Bởi vì ta đã tuyên bố, ai có cảnh giới nhị lưu trở xuống thì không cần đến dự tiệc, nên một tầng lầu là đủ." Nói xong, hắn trực tiếp đi về phía cái bàn ở chính giữa đại sảnh. Mấy người đang ngồi ở bàn đó thấy thế thì đều biến sắc. Ngoại trừ một nam tử trông như họa sĩ, một phụ nữ có vẻ là bà chủ và một thiếu niên đang chăm chú đối phó với mấy quyển sách trước mặt, những người khác đều đứng dậy nhường chỗ ngồi, đổi sang ngồi các bàn bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận